Ngạo Thế Đan Thần

Chương 426: Khoảnh Khắc Bùng Cháy Cuối Cùng



Sau khi Độc Hiệt Vương và bộ hạ tiến vào huyễn trận, Thẩm Tường thao khống trận pháp phóng ra nhiều loại huyễn cảnh, tách bọn chúng ra. Khiến bọn chúng không thể nhìn thấy những ác yêu khác, đồng thời còn đặt bọn chúng vào nơi tựa địa lao, cho bọn chúng một con đường để đi, chỉ dẫn bọn chúng phân tán. Cứ như vậy, Thẩm Tường không còn phải lo lắng bọn chúng liên thủ lại phá hủy đại trận.

Thẩm Tường ẩn tàng trong huyễn trận, tay cầm Trấn Ma Bảo Kính, từng tên đại ác yêu đi lạc đều bị hắn giết chết, yêu tâm bị moi ra. Trước đó hắn đã làm nhiều lần, giờ đây đã trở nên vô cùng thục luyện, hai mươi yêu tâm nhanh chóng nằm gọn trong tay hắn.

Hiện tại chỉ còn Độc Hiệt Vương vẫn còn trong sơn cốc tuyệt đẹp kia. Lúc này hắn cũng cảm thấy vô cùng mê hoặc, hơn nữa còn phát ra công kích về phía bốn phía. Lực lượng của hắn rất mạnh, Thẩm Tường ở đằng xa đều cảm nhận được luồng khí tức bàng bạc kia, chỉ có điều tất cả lực lượng ấy đều bị đại trận đề tiêu, công kích không có tác dụng lớn.

Độc Hiệt Vương đang ở sâu trong một sơn cốc vô cùng tuyệt mỹ. Hắn đã sớm chán ngán việc ở trong huyền cảnh không thấy ánh mặt trời kia, giờ đây đến một nơi như vậy, trong lòng tuy cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn vô cùng cảnh giác, bởi vì hai mươi bộ hạ cùng đi với hắn đột nhiên biến mất.

Độc Hiệt Vương tiểu tâm dực dực bước đi trong sơn cốc. Thực chất căn bản chẳng có sơn cốc nào cả, tất cả đều là Thẩm Tường huyễn tưởng ra, chỉ có điều hắn thông qua trận pháp quán thâu những huyễn tưởng này vào não hải của Độc Hiệt Vương.

“Gia hỏa này không dễ đối phó, xem ra ta phải khải dụng công kích trận trong trận pháp này rồi.” Thẩm Tường lại muốn giết chết Độc Hiệt Vương này, huyễn trận hắn bố trí cũng sắp hạo tận năng lượng rồi.

Khi hắn bố trí huyễn trận này, những linh văn kia đã hàm đái một loại trận pháp công kích. Theo tâm niệm thao khống của hắn, năng lượng bên trong huyễn trận bắt đầu tụ tập, thông qua những linh văn kia, hối tụ thành một loại lực lượng vô cùng khủng bố.

Oanh long một tiếng cự hưởng, một đạo lôi điện thiểm thước từ trong sâm lâm mờ tối phóng ra, oanh kích lên người Độc Hiệt Vương. Độc Hiệt Vương phát ra một tiếng hống khiếu, cùng lúc đó, Thẩm Tường dùng Trấn Ma Bảo Kính chĩa về phía Độc Hiệt Vương, phóng thích ra Trấn Ma Nguyên Khí mà yêu ma sợ hãi nhất.

Trấn Ma Nguyên Khí hối tụ thành một đạo kim quang, chiếu xạ lên đầu lô của Độc Hiệt Vương. Chỉ nghe thấy Độc Hiệt Vương phát ra từng tiếng tê hống thảm lệ, nhưng không bị Trấn Ma Nguyên Khí dung hóa đầu lô ngay lập tức, mà đang từ từ dung hóa.

Thực lực của Độc Hiệt Vương rất mạnh, nhục thân cũng vậy, cho nên lần này Thẩm Tường sử dụng Trấn Ma Bảo Kính cũng không giống như trước kia, lập tức dung hóa đầu lô.

Tuy nhiên Độc Hiệt Vương không chống đỡ được bao lâu, đầu lô liền bị Trấn Ma Nguyên Khí mang theo lực lượng kỳ dị kia phủ thực sạch sẽ.

Xác nhận Độc Hiệt Vương đã chết, Thẩm Tường mới thiểm thân qua, đồng thời vươn tay chộp lấy hung đường của Độc Hiệt Vương. Để đảm bảo trong chớp mắt moi ra yêu tâm của Độc Hiệt Vương, Thẩm Tường dùng hết Trấn Ma Nguyên Khí, còn phóng thích một chút Long lực, hỗn nhập vào Trấn Ma Nguyên Khí, khiến lực lượng một trảo của hắn càng mạnh hơn.

“Xuy” một tiếng, bàn tay Thẩm Tường thứ nhập vào hung đường rắn chắc của Độc Hiệt Vương, chộp lấy yêu tâm kia, rồi móc nó ra.

Yêu tâm của Độc Hiệt Vương này lớn bằng yêu tâm bình thường, chỉ có điều rất sáng, phóng ra quang hà màu xanh lục chói mắt, khiến người ta cảm thấy như đang ôm một thái dương xanh lục thu nhỏ trong tay.

“Đúng là một thu hoạch lớn nha! Năng lượng của huyễn trận còn không ít, nếu lại có thêm một tên đại gia hỏa nữa thì tốt rồi!” Thẩm Tường cảm khái nói, trở lại bên Lang Nô, tiếp tục chờ đợi. Hiện tại chỉ còn một ngày nữa là hắn có thể rời đi.

Lang Nô thấy Thẩm Tường chỉ trong chớp mắt đã xử lý xong đám ác yêu lợi hại của Độc Hiệt Vương, trong lòng không khỏi kinh hãi. Hắn đột nhiên cảm thấy mình rất thông minh, vận khí cũng rất tốt, nếu không yêu tâm của hắn đã sớm nằm trong tay Thẩm Tường rồi.

Thẩm Tường cứ ngồi yên ở đó, dùng thần thức cảm ứng bốn phía, chờ đợi cá vào lưới. Bách Thú Đan của hắn đặt ở đó lâu như vậy, chưa bị ăn mất một viên nào, nhưng lại giúp Thẩm Tường thu được không ít “cá”.

Nửa ngày trôi qua, Thẩm Tường đột nhiên mở mắt: “Đến rồi!”

Điều khiến hắn hơi thất vọng là, kẻ đến không phải là cá lớn, chỉ là một đại ác yêu, cấp bậc bộ lạc thống lĩnh. Nếu là loại ác yêu xưng vương, nói không chừng sẽ dẫn theo một đám bộ hạ đến, hơn nữa yêu tâm của loại ác yêu đó còn rất tốt.

“Là một con cá siêu lớn! Ha ha, lại là một người.” Long Tuyết Di cười nói.

Thẩm Tường nhất kinh, hắn không hề cảm ứng được người kia. Hắn thấu quá một lỗ nhỏ, nhanh chóng nhìn thấy một nam tử cao gầy mặc hắc y đang dùng thân pháp vô cùng nhẹ nhàng, cân tung một ác yêu đầy răng nanh, có thân khu và răng giống như dã trư.

“Đây là Công Tôn Kiệt! Gia hỏa này chính là nhị đồ đệ của Vương Quyền!”

Thẩm Tường trong lòng kinh hô, đây đúng là một con cá lớn, tim hắn phốc thông phốc thông đập mạnh. Lúc này hắn vô cùng kích động, trước đó hắn vẫn luôn chờ đợi đồ đệ của Vương Quyền đến, vốn dĩ hắn đã không còn ôm hy vọng gì nữa, nhưng bây giờ Công Tôn Kiệt lại tự đầu la võng.

Công Tôn Kiệt một đường cân tung ác yêu kia đến đây, bởi vì hắn hoài nghi những ác yêu này đều thủ hộ bảo bối gì đó, cho nên hắn mới cân tung. Trước đó hắn cũng đã từng cân tung vài con, chỉ có điều sau này đều tiến vào trong bộ lạc, tuy không tìm thấy bảo vật gì, nhưng lại có thể khiến hắn đại khai sát giới, thỏa mãn cơn nghiện.

Lúc này Công Tôn Kiệt không hề biết phía trước có một huyễn cảnh. Bản lĩnh ẩn nặc của hắn quả thực phi thường cao minh, nếu không phải Long Tuyết Di đề tỉnh, Thẩm Tường cũng khó mà phát hiện.

Trong màn đêm mờ tối, Công Tôn Kiệt mặc hắc y, để bản thân dung nhập vào giữa những tán lá cây đen kịt. Trong lúc khiêu dược, hắn lặng lẽ không tiếng động, cứ như khí vụ phiêu động, khinh doanh vô cùng.

Dã trư nhân đã tiến vào huyễn trận, chỉ có điều Thẩm Tường vẫn chưa khải động huyễn cảnh. Hắn muốn đợi Công Tôn Kiệt đi vào rồi mới khải động. Lần này hắn không cần phải chiến đấu như lần trước với Vạn Hiên, lần này hắn sẽ càng dễ dàng hạ gục một đồ đệ của Vương Quyền, bởi vì hắn có một huyễn trận để phụ trợ.

Khi Công Tôn Kiệt tiến vào huyễn trận được hơn trăm bước, hắn đột nhiên thấy mình xuất hiện trong một sơn cốc tuyệt mỹ. Thứ hắn nhìn thấy y hệt như những gì Độc Hiệt Vương đã thấy, còn Dã trư nhân lại phát hiện mình đột nhiên xuất hiện trong một địa ngục. Nó chỉ thấy một đạo kim quang bắn tới, yêu tâm liền bị moi đi.

“Đây… đây là một huyễn trận! Ai… rốt cuộc là ai làm? Ta là nhị đồ đệ của Thần Võ Điện Chủ Vương Quyền!” Công Tôn Kiệt nhanh chóng phát hiện đây là huyễn trận, hắn lập tức hống đạo.

Thẩm Tường vốn đang đắc ý dương dương, mi đầu đột nhiên nhíu lại, âm thầm mắng một tiếng, bởi vì năng lượng của huyễn trận này vừa lúc dùng hết.

Tiếng hô của Công Tôn Kiệt vừa dứt chưa bao lâu, sơn cốc tuyệt mỹ kia liền trở nên mô hồ, hắn lại thấy những thụ mộc màu đen.

“Thẩm Tường!” Công Tôn Kiệt từ xa đã thấy thân ảnh của Thẩm Tường, hắn liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Điều này khiến hắn càng thêm kinh ngạc, không ngờ Thẩm Tường lại có thể một mình bố trí ra huyễn trận lợi hại như vậy. Nghĩ đến mình vừa nãy bị Thẩm Tường lừa, sau lưng hắn lập tức mạo xuất lãnh hãn.

Mặc dù như vậy, nhưng Công Tôn Kiệt vẫn vô cùng phẫn nộ: “Thẩm Tường, con heo kia đâu? Đó là liệp vật của ta!”

Nguồn: Sưu tầm


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.