Lý Xuân Hạnh vốn là người không quá quản thúc con trai, nhưng với cô con gái cưng thì bà lại chăm sóc tỉ mỉ hơn nhiều. Thấy cô bé ngẩn ngơ, bà quan tâm hỏi: “Tây Tây làm sao thế con?”
Cái đầu nhỏ của Lâm Tây Tây xoay vòng vòng, nói: “Mẹ ơi, mẹ thường nói việc của mình thì tự làm, nhưng mẹ lại không tự làm. Nhiều quần áo như vậy, thím ba phải giặt lâu lắm. Chúng ta cùng đi giặt quần áo được không ạ? Có mẹ, con và thím ba cùng giặt sẽ nhanh lắm ạ.”
Nếu là hai tên nhóc con nhà bà mà nói lời này, Lý Xuân Hạnh chắc chắn sẽ không kiềm được mà vả cho một bạt tai, còn mắng thêm câu “ngớ ngẩn”, có người giúp việc thì chẳng sướng hơn sao, còn đòi tự mình tìm việc mà làm.
Thế nhưng, khi cô con gái nhỏ của bà nói ra, Lý Xuân Hạnh chỉ thấy ngây thơ đáng yêu, đúng là lời trẻ con. Bà xoa xoa cái đầu tròn vo của con bé, dịu giọng nói: “Thím ba của con làm việc nhanh lắm, giặt quần áo còn sạch hơn mẹ giặt nhiều. Chúng ta mà ra đó chỉ tổ làm phiền thím thôi.”
Lý Xuân Hạnh nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô con gái nhỏ, mặt không đỏ tim không đập mà nói bừa. Trong lòng bà cảm thấy cần phải dạy dỗ con bé một chút, nếu không sau này cứ ngơ ngơ ngáo ngáo không biết lười biếng, tốn sức mà chẳng được gì, bà tuyệt đối không cho phép con gái mình như vậy.
Lâm Tây Tây biết rằng suy nghĩ của Lý Xuân Hạnh không phải chỉ ba hoa chích chòe là có thể thay đổi được.
Nhất là ánh mắt của anh hai Lâm Nam bên cạnh đã tràn đầy vẻ ghét bỏ, như thể đang nói “sao mình lại có đứa em gái ngốc thế này”.
Lâm Tây Tây liền giả vờ như không thấy, hắn thì biết gì!
Trọng trách cứu vãn cả nhà đè nặng lên đôi vai non nớt của cô bé, khổ tâm quá chừng!
“Mẹ ơi, nhỡ đâu trên đường đi giặt đồ, thím ba bị trật chân hoặc ngã thì sao? Mọi người đều biết là mẹ bắt nạt thím ba giặt đồ hộ nên thím mới ngã, ai cũng sẽ cười mẹ đó.”
Lý Xuân Hạnh nghe vậy lại thấy an ủi. Bảo sao người ta cứ nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ, bà còn tưởng mình dạy dỗ thất bại, con gái lớn lệch lạc rồi, hóa ra là lo mẹ bị người khác chê cười.
Giọng bà càng dịu dàng thêm vài phần: “Không đâu, thím ba của con đâu phải trẻ con, sao mà ngã hay trật chân được! Con yên tâm, không ai dám cười mẹ đâu.” Mẹ con đây không phải hạng dễ chọc đâu.
Lời Lý Xuân Hạnh vừa dứt, liền nghe thấy tiếng “ầm” từ bên ngoài.
“Ôi chao!”
Lúc này, tất cả mọi người đang nghỉ ngơi trong nhà đều chạy ra xem có chuyện gì.
Lý Xuân Hạnh cùng Lâm Nam và Lâm Tây Tây cũng bước ra.
“Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy? Trời đất ơi, em dâu ba của tôi ơi, đang yên đang lành sao lại ngã thế này?” Thím hai Triệu Tú Hương kinh ngạc kêu lên, vội vàng chạy tới đỡ người dậy. Phòng bà ấy ở gần cửa chính nhất, mà Tôn Tứ Phán lại ngã ngay trước cửa, nên bà ấy đến gần hơn.
Giọng Triệu Tú Hương lớn, Lý Xuân Hạnh vừa dắt hai đứa con đi tới đã biết chuyện gì xảy ra.
Tiếng động vừa nãy hẳn là tiếng chậu gỗ rơi xuống đất, chậu gỗ nằm chỏng chơ, quần áo vương vãi khắp nơi.
Lâm Đông Chí và chị gái Lâm Lập Đông cùng nhau nhặt quần áo bẩn lên.
Tôn Tứ Phán được Triệu Tú Hương đỡ dậy, nói: “Chị hai, em cũng không biết nữa, em đang đi bình thường thì đột nhiên bị trật chân rồi ngã.” Bản thân thím cũng đang ngạc nhiên, hai tay thím ôm chậu gỗ, đã đặc biệt chú ý quan sát rồi, đây là đất bằng phẳng, cũng không có cục đất hay gì cả, thế này thì lạ thật rồi.
“Em dâu ba, em cử động chân thử xem, đừng để bị thương xương cốt.” Chị dâu Phùng Xảo Hoa nói.
Bà Lâm khẽ hừ một tiếng: “Đúng là một người yếu ớt mong manh, chẳng biết làm được tích sự gì. Đất bằng phẳng thế mà cũng trật chân. Về phòng nghỉ đi, đừng làm lỡ việc thu hoạch mùa thu ngày mai, còn cả đống việc phải làm đó.”
Lâm Đông Chí cẩn thận liếc nhìn bà Lâm, lấy hết can đảm, lí nhí nói: “Bà nội, chân mẹ con có lẽ bị trật rồi, đi tìm đại phu trong làng xem cho yên tâm ạ.”
“Trẻ con biết cái gì chứ, ngã một cái thì cần gì phải đi khám đại phu. Đi khám đại phu không tốn tiền chắc, tiền nhà ta là do gió cuốn đến à? Trong phòng ta có thuốc rượu, xoa thuốc rượu rồi nghỉ một đêm là sẽ khỏi.” Bà Lâm chẳng thèm suy nghĩ mà từ chối luôn.
Lý Xuân Hạnh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng chuyện này là Tôn Tứ Phán cố tình, sao lại trùng hợp đến thế, vừa nói ngã là ngã ngay. Khéo là giả vờ đó, không muốn giặt đồ giúp mình thôi.
Nghĩ vậy, lời nói của bà không khỏi mang theo vài phần mỉa mai, chua ngoa: “Chị dâu ba đúng là vụng về thật đấy, không ngã lúc sớm, cũng chẳng ngã lúc muộn, cứ nhằm trước cửa nhà mà ngã. Tôi mà nói, chị dâu ba đúng là số sướng, đất bằng phẳng thế mà chị cũng ngã được, còn làm được trò trống gì nữa đây?”