Trước khi mẹ kế gả cho ba, vào thời đại đó, cuộc sống của bà rất khổ sở. Thành
phần địa chủ, lại có họ hàng bạn bè ở nước ngoài, cả nhà đều đã đi hết, chỉ để lại
bà vì bà là con gái, dùng để che mắt thiên hạ, bị coi như vật hy sinh giữ lại.
Cuộc sống của con gái địa chủ đâu có dễ dàng. Nhà không có, của cải không có,
chỉ có thân con gái mười mấy tuổi, dung mạo lại xinh đẹp, đó chính là tai họa.
Hồi nhỏ Ngọc Khê nghe mẹ kế kể, năm đó có tên du thủ du thực muốn cưới bà,
may nhờ ba cô lúc ấy tràn đầy tinh thần trượng nghĩa cứu giúp, sau đó vẫn luôn
che chở bà suốt nhiều năm.
Mẹ kế sau này tự học cách trở nên đanh đá, cô tiểu thư văn nhược năm nào
không còn nữa, chỉ còn lại sự bưu hãn để tự bảo vệ mình.
Sau này cuộc sống của mẹ kế khá hơn chút, bà lại nhận nuôi một đứa trẻ lang
thang trong thôn. Đứa bé ấy 5 tuổi, bà nuôi suốt hai năm, đó chính là Niên Quân
Mân.
Vì mẹ kế phải gả cho ba, Niên Quân Mân lúc đó đã 7 tuổi, không muốn làm gánh
nặng cho bà nên chủ động rời đi.
Lúc ấy ba cô cũng định đón về, nhưng Niên Quân Mân không chịu. Cậu ta nói ở
chuồng bò cũng tốt, có người dạy chữ. Sau này ba và mẹ kế đành thôi, nhưng
vẫn thường xuyên tiếp tế cho cậu.
Ngọc Khê nhớ mẹ kế từng nói cái tên này không phải bà đặt. Bà đoán Niên Quân
Mân nhớ tên mình, chắc chắn cũng nhớ cha mẹ là ai, nhưng cậu ta không bao giờ
nhắc tới, cũng không muốn đi tìm, vẫn luôn là một bí ẩn.
Sau này, những người ở chuồng bò đều đi cả, Niên Quân Mân nhận vài vị lão gia
tử làm ông nội. Trong đó có một ông họ Niên không con cái, khi đi đã nhận nuôi
Niên Quân Mân.
Không ai ngờ bốn ông lão ấy lại có thể lần lượt qua đời, đặc biệt là ông Niên. Việc
Niên Quân Mân thi đậu đại học cũng là ý của ông Niên để lại.
Lần này Niên Quân Mân có thể trở về là kết quả của lần đầu tiên mẹ kế chủ động
gọi điện thoại.
Ngọc Khê cứ nghĩ đến việc phải yêu đương với Niên Quân Mân là gáy lại đau.
Chuyện yêu đương cứ tính sau, dù sao cô cũng đã làm ầm ĩ rồi, đành đâm lao
phải theo lao thôi.
Nghĩ thông suốt, cô nhanh chóng ăn cơm. Ăn no, dạ dày thoải mái, cô định xuống
giường đi rửa bát thì Trịnh Cầm vội giành lấy: “Con cứ nằm đi, để dì làm”
Vừa nói bà vừa bưng bát đi mất. Chờ Ngọc Khê nằm xuống lại, Trịnh Cầm bước
vào. Đầu lưỡi Ngọc Khê hơi líu lại, cô muốn gọi “Mẹ” nhưng không dám, sợ dọa
bà: “Dì không đi ngủ sao?”
Trịnh Cầm ngồi ở mép giường cười: “Vừa mới nhờ người gọi hồn cho con xong,
tối nay dì trông con”
Ngọc Khê không lên tiếng nữa. Phản ứng hôm nay của cô đúng là dọa người,
nhưng đó là phản ứng tự nhiên, chuyện trùng sinh quá ly kỳ, giờ nghĩ lại còn thấy
sợ, may mà mọi người chỉ đoán là cô bị ma trêu.
Căn phòng yên tĩnh, hai mẹ con ngồi đối diện nhau có chút xấu hổ. Ngọc Khê vẫn
chưa nghĩ ra cách đối mặt với mẹ kế. Cô nhớ đời trước sau trận cãi vã đó, cô
không nói với bà thêm câu nào.
Trịnh Cầm vẫn luôn lén nhìn con gái riêng. Đã hơn hai tháng nay, hôm nay là lần
đầu tiên nó nói chuyện với bà. Làm mẹ kế đã khó, huống chi là mẹ kế đã sinh hai
đứa con trai.
Trịnh Cầm thật lòng coi Ngọc Khê như con ruột, bà vẫn luôn nhớ tiếng gọi “Mẹ”
đầu tiên của đứa trẻ bé bỏng ngày nào.
Ngọc Khê nhận ra mẹ kế đang lén nhìn mình, cảm thấy bản thân thật làm kiêu. Cô
đã trải qua sinh tử, giờ có thể bù đắp mà còn do dự. Nghĩ thông suốt, cô thả lỏng
người: “Mẹ, con xin lỗi”
Ngọc Khê vốn tưởng rất khó mở miệng, nhưng tiếng “Mẹ” thốt ra cực kỳ tự nhiên,
giống như đã diễn tập trong lòng hàng trăm hàng ngàn lần. Một lời xin lỗi, tuy
muộn ba năm so với đời trước, nhưng đời này lại không muộn, cô còn rất nhiều
thời gian để bù đắp.
Ngọc Khê chờ mong phản ứng của mẹ kế, chỉ thấy đáy mắt bà hiện lên sự kích
động. Trong ấn tượng của cô, người mẹ kế kiên cường sẽ không khóc, nhưng giờ
bà lại rơi lệ.
toi-den-cunghtml]
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê hoảng hốt, vội đưa tay lau: “Mẹ đừng khóc, trước kia là con không tốt,
con tùy hứng, con không hiểu chuyện, con trách lầm mẹ. Mẹ đều muốn tốt cho
con, mẹ đừng khóc”
Ngọc Khê nói lời thật lòng. Những lời này cô vẫn luôn muốn nói, tiếc là đời trước
khi cô quay về thì mẹ kế đã mang em trai đi rồi, cô không có cơ hội nói.
Trịnh Cầm cũng không muốn khóc, nhưng không nhịn được mà rơi lệ. Suốt mười
năm, lại lần nữa được nghe tiếng “Mẹ” thật tốt biết bao.
Hai tháng trước Trịnh Cầm còn tưởng con gái sẽ không bao giờ mở miệng nói
chuyện với mình nữa, bà còn nhớ rõ sự phẫn nộ trong mắt con bé lúc đó. Bà rốt
cuộc cũng nhận ra suy nghĩ của mình có chút lỗ mãng, nhưng đã muộn rồi.
Bà thật sự không ngờ con gái sẽ xin lỗi bà, còn gọi bà là mẹ!
Trịnh Cầm thấy Ngọc Khê cũng khóc, tay vội đi lau, ngón tay thô ráp nhanh chóng
làm mặt Ngọc Khê đỏ lên, bà cuống quýt thu tay về: “Dì không cố ý”
Ngọc Khê nắm lấy tay mẹ kế, lòng đau như cắt. Đôi tay này là bằng chứng rõ nhất
cho sự hy sinh của bà vì cái gia đình này, vậy mà cô lại phủ nhận nó. Giọng cô
khàn khàn: “Mẹ, người nên nói xin lỗi là con”
Tay kia của Trịnh Cầm vội xua: “Không phải, người nên xin lỗi là dì”
Ngọc Khê biết mẹ kế xin lỗi vì chuyện giới thiệu Niên Quân Mân. Cô đã trải qua
đời trước nên biết xuất phát điểm của bà là tốt. Mẹ kế từng trải qua cảnh con gái
lớn lên quá xinh đẹp chính là tai họa.
Tuy xã hội đã phát triển, nhưng những thứ dơ bẩn vẫn còn không ít. Đời trước cô
đã thấy nhiều rồi.
Cô có giới hạn của mình, kiên quyết từ chối những quy tắc ngầm nên đắc tội
người ta. Công ty lại không buông tha, liên kết với Lý Miêu Miêu vu oan cô, cuối
cùng cô bị thôi học chỉ vì họ muốn ép cô thỏa hiệp.
Trong lòng Ngọc Khê tối sầm lại. Người bạn thân nhất vì cơ hội làm minh tinh mà
phản bội, hãm hại cô.
Nghĩ đến Lý Miêu Miêu, Ngọc Khê nghiến chặt răng. Cô có thể trưởng thành
nhanh chóng, công lao của Lý Miêu Miêu không hề nhỏ.
Tay Trịnh Cầm bị nắm đau: “Tiểu Khê, Tiểu Khê”
Ngọc Khê cuống quýt buông tay, sợ mẹ kế hỏi nên giành nói trước: “Mẹ, mẹ cũng
lên giường ngủ đi!”
Trịnh Cầm nhìn ánh mắt mong chờ của con gái, trong lòng ngọt ngào, sảng khoái
đáp: “Ừ! Được!”
Ngày hôm sau khi Ngọc Khê tỉnh dậy, mẹ kế đã rời giường. Ngọc Khê vuốt ve
chiếc màn quen thuộc, mỉm cười, thay quần áo. Áo sơ mi trắng đơn giản cùng
quần jean, tóc buộc đuôi ngựa, kiểu ăn mặc rất tây.
Nhìn mình trong gương, cô mím môi rồi thay lại bộ quần áo sơ mi quần dài để tiện
làm việc, lúc này mới hài lòng.
Đẩy cửa đi ra, bữa sáng đã dọn lên bàn. Cô rửa mặt, nước cũng không lãng phí,
mở cửa sổ hắt thẳng ra vườn rau. Đang định đóng cửa sổ thì thấy dưới cửa sổ có
người đứng dậy, toàn thân ướt sũng.
Ngọc Khê: “”
Hình như cô thật sự muốn đắc tội chết Niên Quân Mân rồi.