Đối với phần lớn gia đình phải kéo nhau đi tắm nhà tắm công cộng vào cuối tuần
mà nói, việc trong nhà có phòng tắm riêng đã là điều xa xỉ.
Huống chi còn có máy nước nóng.
Lục Mạn Mạn đứng giữa phòng tắm, ánh mắt đảo qua bồn tắm rồi lại nhìn vòi hoa
sen, càng nhìn càng cảm thấy… không yên tâm.
Đúng lúc đó, Chu Chi Chi kiễng chân, vươn cánh tay nhỏ xíu, cố sức kéo một
chiếc chậu nhựa lớn từ trên nóc tủ xuống.
Lục Mạn Mạn: “……”
Cô trầm mặc một giây.
Dùng chậu nhựa tắm cho trẻ con… về lý mà nói thì rất phổ biến, rất thực tế.
Nhưng trong lòng cô vẫn có chút không quen.
Có lẽ do những năm tháng được nuông chiều trước kia đã khiến cô mất đi khả
năng thích ứng với kiểu sinh hoạt đơn giản này.
Ngoài phòng tắm, Chu Bỉnh đứng dựa vào tường, vẻ mặt rõ ràng không yên tâm.
Cậu không dám vào trong, nhưng cũng không thể coi như Lục Mạn Mạn không
tồn tại.
Dù mới mười ba tuổi, cậu đã sớm hiểu — trong ngôi nhà này, người thật sự có
quan hệ huyết thống với cậu và em gái chỉ có chú Sáu.
Chu Nghiêm Phong đối với họ chẳng khác gì cha ruột, che chở, quan tâm, chưa
từng bạc đãi.
Còn người phụ nữ kia…
Đối với cô, bọn họ chỉ là gánh nặng, là người ngoài.
Từ ngày dẫn em gái đến ở nhờ, Chu Bỉnh luôn cẩn thận từng chút. Ngoan ngoãn,
lễ phép, chưa bao giờ gây chuyện, sợ nhất là làm phiền đến người lớn.
Nhưng cậu sớm đã nhận ra — người thím này, không hề thích bọn họ.
Thậm chí còn mang theo ác ý.
Từ trước đến nay, chuyện kiểu gì cô ta cũng từng làm.
Cố tình hất cơm xuống đất, bắt em gái cậu cúi đầu nhặt lên ăn. Mất tiền thì bảo
trong nhà có trộm. Những chuyện lặt vặt như thế, nhiều đến mức Chu Bỉnh không
nhớ xuể.
Vậy mà bây giờ, rõ ràng đã có quạt điện đặt ngay trước chân giường, cô ta vẫn
không vừa ý, còn bắt em gái bốn tuổi của cậu đứng bên cạnh quạt liên tục cho
mát. Sau đó lại đột nhiên thay đổi thái độ, không những quan tâm Chi Chi, còn
dẫn con bé đi tắm?
Chu Bỉnh không tin.
Cậu tuyệt đối không tin cô ta có thể tốt bụng như vậy.
Trong đầu cậu không ngừng hiện lên những hình ảnh đáng sợ.
Cô thím độc ác cố ý vẩy nước khắp sàn nhà tắm, trơn như bôi mỡ, để em gái “sơ
ý” trượt chân, ngã đến mặt mũi bầm dập. Hoặc “vô tình” vặn nước nóng dội thẳng
lên đầu, làm bỏng da con bé…
Chu Bỉnh cuống cuồng đuổi theo, tim đập thình thịch, nhưng vẫn chậm một bước.
Cánh cửa phòng tắm đã bị đóng lại, phát ra một tiếng rầm khô khốc.
Bên trong phòng tắm, Lục Mạn Mạn hoàn toàn không hay biết những suy đoán
đầy sợ hãi ấy.
mang-theo-nhai-con/3.html]
Cô không có kinh nghiệm tắm cho trẻ nhỏ, nhưng là người trưởng thành trong
thời đại thông tin, cô tin vào việc chăm sóc trẻ con một cách khoa học, chứ không
phải kiểu qua loa tùy tiện.
Cả quá trình, cô đều kiên nhẫn và nhẹ nhàng. Nước không bắn vào mắt, cũng
không chảy vào tai. Khi gội đầu, còn dùng đầu ngón tay xoa bóp da đầu cho Chi
Chi rất cẩn thận.
Nhìn biểu cảm của con bé là biết — rõ ràng đang rất hưởng thụ.
Dù sao thì Lục Mạn Mạn cũng từng không ít lần đến spa chăm sóc da, kỹ thuật
xoa bóp “trông mèo vẽ hổ” cũng xem như tạm ổn.
Tất nhiên, điều này còn nhờ Chi Chi thật sự rất ngoan.
Nếu đổi lại là một đứa trẻ hay quấy khóc, chỉ sợ Lục Mạn Mạn đã không thể kiên
nhẫn nổi đến phút thứ ba.
Cô không tắm cho Chi Chi quá lâu. Để tránh việc cơ thể con bé phản ứng không
tốt, cô cố ý khống chế thời gian trong khoảng mười phút. Tắm xong, Chi Chi cũng
không cần cô bế, tự mình nhấc đôi chân ngắn ngủn bước ra khỏi bồn tắm.
Lục Mạn Mạn dùng khăn sạch lau khô nước trên người con bé, lau đến tóc, rồi
theo thói quen định sấy —
Chillllllll girl !
Khoan đã.
Không có máy sấy.
Cô âm thầm ghi chú trong lòng: Phải mua máy sấy.
Trẻ con có cần hay không chưa bàn tới, nhưng cô thì nhất định cần. Thứ đồ gia
dụng quan trọng như vậy, sao có thể thiếu cho được?
Tiếp theo là bước bôi kem dưỡng.
Lục Mạn Mạn tìm quanh một vòng, không thấy loại nào chuyên dùng cho trẻ nhỏ.
Ngược lại, cô lại phát hiện một đống mỹ phẩm của nguyên chủ — nào là kem
dưỡng da, mật làm đẹp cao cấp thần kỳ, rồi cả loại kem “vạn tử thiên hồng” nghe
tên đã thấy quá đà.
Rõ ràng nguyên chủ chưa từng thiếu đồ dưỡng da, nhưng với trẻ con thì gần như
không hề chuẩn bị gì. Có thể bôi được kem dưỡng da bình thường cho Chi Chi, e
rằng đã là giới hạn rồi.
Lục Mạn Mạn thử bôi một ít lên mu bàn tay mình. Chất kem dày, khó tán, cảm
giác dính dính.
Loại đồ này, đừng nói là bôi lên làn da mềm mại của trẻ con — cho cô dùng, cô
cũng chẳng thèm.
Trong đầu cô lại lặng lẽ thêm một dòng ghi chú: Đổi toàn bộ sản phẩm dưỡng da.
Bỏ qua bước bôi kem, cô giúp Chi Chi mặc quần áo.
Phải nói là con bé thật sự rất ngoan. Không cần Lục Mạn Mạn hỗ trợ, Chi Chi đã
tự mình lấy quần áo, lóng ngóng nhưng nghiêm túc mặc vào.
Lục Mạn Mạn mở cửa phòng tắm, vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của con bé, giọng
nói thoải mái:
“Xong rồi đó. Ra ngoài tìm anh trai đi cháu”
Ngay lúc Lục Mạn Mạn cho rằng buổi tắm rửa đã kết thúc êm đẹp, Chu Chi Chi
bỗng chần chừ một chút.
Cô bé ngẩng đầu lên, gọi khẽ một tiếng:
“Thím ơi”
Rồi bất ngờ nhón chân, vòng hai cánh tay nhỏ xíu ôm lấy cổ Lục Mạn Mạn,
nghiêng đầu hôn lên má cô một cái thật kêu. Giọng nói non nớt, ngọt như sữa:
“Cảm ơn thím ạ, thím vất vả rồi!”