Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 9



Chu Diên Phong bị chất giọng thốt ra chữ “chồng” hút hồn lúc này mới sực tỉnh,

sau đó mới đặt micro về lại, nhẹ nhàng nhướng mi, không phủ nhận cũng không

khẳng định lời Lôi Đại Siêu, chỉ đơn giản gác chuyện sang một bên, nhanh chóng

nói qua chủ đề khác.

Lôi Đại Siêu nghĩ thâm, đồng chí Chu chỗ nào cũng tốt, chỉ là đùa giỡn một chút

cũng không được, quá nghiêm túc, quá nhàm chán!

Hiện tại Lục Mạn Mạn được ông chồng rẻ tiền chu cấp tài chính, tâm trạng lập tức

thoải mái hơn nhiều, cô dắt Chi Chi ra cửa, Chu Bỉnh đi theo một bên, ngoan

ngoãn che dù chống nắng cho cô.

Kết quả vừa đi ra khỏi cửa lớn, một đôi nam nữ đột nhiên xông tới kích động nói:

“Mạn Mạn?”

Lục Mạn Mạn: ‘. 2”

Hai người đã ngoài sáu mươi tuổi, cách ăn mặc cũng giống những người bình

thường ở niên đại này, nhìn thấy Lục Mạn Mạn thì hành xử thân mật cứ như thể

cô là con gái ruột đã thất lạc nhiêu năm ở bên ngoài vậy.

Người phụ nữ nói: “Tôi chỉ nhìn một chút đã nhận ra, Mạn Mạn có vẻ ngoài xinh

đẹp hơn chị của nó nhiều, đó là kiểu cho dù ở trong đám đông cũng sẽ là người

đầu tiên được chú ý tới, đúng là làm vợ của sĩ quan có khác, xinh đẹp hơn trước

kial”

Người đàn ông không ngừng hùa theo: “Đúng vậy đó, đúng vậy đót”

Cuối cùng hai người mới nói đến vấn đề chính: “Mạn Mạn, chúng ta là chú Tống

Bảo Căn và thím Hương Liên, có phải cháu không nhận ra chúng ta không?”

Lục Mạn Mạn nhận ra cái cọng lông, chẳng qua cũng đoán được đây chính là chú

thím họ của đồ bỏ đi.

Ai có thể ngờ được, dù bọn họ không thể vào trong khu nhà ở nhưng có thể đợi

cô ở cửa chính chứ.

Cô trợn tròn đôi mắt xinh đẹp: “Sao mà cháu quên được, năm đó không phải hai

người đã tự tay dán báo lớn của cha mẹ cháu sao?”

Vẻ mặt hai người lúc đỏ lúc trắng, sau đó thậm chí còn rơi nước mắt hối hận biết

vậy chẳng làm, nhưng đảo mắt lại lấy ra một đống lý do giải thích qua loa, nói

rằng khi trước làm như vậy là vì muốn bảo vệ cha mẹ của Lục Mạn Mạn, nói cho

dù sớm hay muộn thì cha của Lục Mạn Mạn cũng sẽ bị vạch trần, bọn họ làm

trước chẳng qua là vì muốn bảo vệ cha mẹ của Lục Mạn Mạn thôi.

Thật sự coi Lục Mạn Mạn là một đứa trẻ ba tuổi.

Lục Mạn Mạn cũng chẳng thèm nói dóc với họ: “Lời này lấy để lừa quỷ đi, sau này

đừng để cháu nhìn thấy hai người là được”

Không nghĩ tới câu này lại chọc phải tổ ong vò vẽ, thế mà hai người già đặt

mông ngồi dưới đất khóc lóc kêu trời kêu đất, nói gần nói xa Lục Mạn Mạn

không thể không nhận họ hàng thân thích với bọn họ, bọn họ là chú thím thân

thiết của cô.

mang-theo-nhai-con/9.html]

Lục Mạn Mạn cảm thấy buồn cười, thật sự coi cô như bùn tùy ý nhào nặn, sợ mất

mặt mũi không trị được bọn họ hay sao?

Kết quả là đại đa số người ở niên đại này giống như đều rất đơn thuần giản dị,

giàu tình người/thích xen vào việc của người khác, nhìn thấy hai người già ngồi

dưới đất gào khóc, trong nháy mắt vây quanh, không đồng ý nhìn về phía Lục

Mạn Mạn, hình như còn có hai người có vẻ muốn đứng lên tranh luận với cô.

Nhìn thấy Lục Mạn Mạn một thân một mình, Chu Bỉnh ở phía sau không nhịn

được chạm nhẹ vào cánh tay của cô, nhỏ giọng nói: “Thím, có cần cháu đến

phòng bảo vệ gọi người không?”

Gọi người tới đây làm gì, kêu người ta hòa giải việc nhà hay là đánh trống cổ

vũ?

Nhưng mà Lục Mạn Mạn là một người coi trọng thể diện, không thích cãi lộn với

người khác, lại nói giếc người không cân dùng đao, lúc này liền nói: “Hai người

làm cái gì vậy, người nào không biết còn tưởng cháu bắt nạt hai người đấy. Trên

mặt đất rất lạnh, có lời gì đứng lên nói đi”

Chillllllll girl !

Hai người thật sự cho rằng cô tuổi trẻ da mặt mỏng, trước mặt mọi người mất hết

mặt mũi, vì vậy rất nhanh bò lên, lại mở miệng gọi một tiếng Mạn Mạn nghe như

rất thân mật.

Lục Mạn Mạn: “Bây giờ tôi còn có chính sự không thể bị trì hoãn, các người tìm

một chỗ nghỉ ngơi đi, đợi tôi trở lại rồi nói sau”

Hai người kia lập tức nói: “Chúng ta, chúng ta cũng không có chỗ để đi”

Lục Mạn Mạn mỉm cười: “Đi thôi, tôi sẽ dẫn hai người đến nhà khách nghỉ ngơi

một chút”

Hai người kia lập tức vui vẻ.

Lục Mạn Mạn đưa hai người đến nhà khách của bộ phận hậu cần, bởi vì dù sao

cũng là thân nhân của quân khu, sau khi chứng minh thân phận người nhà thì

không cân đến thư giới thiệu phiên phức.

Lục Mạn Mạn thuê một căn phòng ở quầy lễ tân, quay đầu nói: “Được rồi, mười

hai tệ, các người trả tiền đi, tôi đi làm chính sự trước, tối nay gặp sau”

Chờ đến lúc hai người phát hiện mình phải tự bỏ tiền ra trả tiền phòng thì Lục

Mạn Mạn đã sớm rời đi.

Thời đại này nếu không đi xe đạp thì cũng chỉ có thể ngồi xe buýt công cộng, từ

nơi này đến Xưởng sản xuất nệm ngủ mà Chu Nghiêm Phong nói mất mười mấy

cây số.

Lục Mạn Mạn nhìn kỹ trạm dừng, chờ khi xe buýt đến thì mang theo nhóc Chi Chi

lên xe, còn Chu Bỉnh, một thằng bé mười ba tuổi đúng là không cần cô chăm sóc.

Nhìn qua là thấy.

Trái lại Chu Bỉnh đi đâu cũng quan tâm đến thím, không biết vì sao nhưng cậu vẫn

luôn có cảm giác thím chưa từng ngồi xe buýt, lên xe phải đợi cậu nhắc mới móc

tiên ra, hay là cậu phải đi tìm chỗ ngồi cho cô ngồi xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.