Quả thật Lục Mạn Mạn cảm thấy rất mới lạ, dù sao khi trước hở một tí là ngồi xe
sang, đúng là chưa bao giờ đi xe buýt.
Cha ruột của cô phát tài từ rất sớm nên những gì cô còn nhớ được hồi bé chính là
việc lên xuống xe hơi xuyên suốt.
Cũng chưa từng đi xe đạp.
Khi xe buýt đi đến vùng ngoại ô, bên ngoài cánh đồng xuất hiện một đám cây hoa
quế lớn, tháng tám nở hoa vàng rực rỡ cả một khoảng trời.
Hai mắt Lục Man Man sáng lên, hỏi một người trung niên phía trước: “Chú, vườn
này có phải nhà nước trồng không ạ?”
Người đàn ông trung niên bị cô hỏi cũng khẳng định là do nhà nước trồng, nhưng
ở đơn vị nào thì không biết.
Chu Bỉnh ngồi bên cạnh Lục Mạn Mạn, sau khi ngồi xuống đã tự ôm nhóc Chi Chi
lên đùi nhẹ nhàng nói: “Cục Lâm Nghiệp” Lục Mạn Mạn không ngờ thằng bé còn
biết cái này, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc đó thì hẳn là không sai.
Chillllllll girl !
Trong lòng cô bắt đầu suy nghĩ đến chuyện kiếm tiên, cho đến khi Chu Bỉnh nhắc
nhở: “Thím, đến nơi rồi”
Xưởng nệm ngủ cách trạm dừng không xa.
Toàn bộ xưởng không to, tường xây vây quanh bốn phía, một cánh cửa sắt ngăn
cách bên ngoài.
Bên trong có một căn nhà nhỏ đơn giản cũ kỹ, hẳn là phòng bảo vệ.
Lục Mạn Mạn bảo Chu Bỉnh gõ cửa.
Chu Bỉnh gõ cửa.
Một ông lão từ trong nhà ló đầu ra.
Lục Mạn Mạn nói: “Ông ơi, cho cháu tìm Hạ Kiến Sơn”
Khuôn mặt của cô trắng nõn, mỗi khi cười rộ lên, đôi mắt đào hoa hơi cong thành
vầng trăng khuyết, khóe miệng còn có một lúm đồng tiền nhỏ hơi nông khiến
người ta vừa nhìn đã thấy ngọt ngào trong lòng.
Ông lão chưa bao giờ thấy một cô gái vừa xinh đẹp vừa yểu điệu như vậy, vội
vàng nói: “Cháu là người nhà của Hạ trưởng khoa à?”
Lục Mạn Mạn: “‘
Ông lão này xem ra còn rất nhiều chuyện.
Cô thay đổi giọng điệu: “Ông cứ nói là người yêu của Chu Nghiêm Phong đến tìm
anh ấy là được.
Ồn ào cả nửa ngày, hóa ra là con dâu nhà người khác.
Ông lão: “Được, để ông gọi cho, cháu chờ một chút”
mang-theo-nhai-con/10.html]
Hạ Kiến Sơn đang ở trong phòng làm việc, vừa nghe thấy người yêu của Chu
Nghiêm Phong đến, nháy mắt trong đầu hiện lên khuôn mặt xinh đẹp như hoa
mẫu đơn.
Anh ta kích động đứng dậy, lúc vọt tới cửa nhớ ra gì đó lại gấp gáp quay lại, xách
phích nước nóng đổ nước vào chậu rửa mặt, vừa rửa mặt vừa rửa tay, sau đó lấy
ra một chiếc gương nhỏ từ trong ngăn kéo, khom người trước gương vuốt tóc,
cảm thấy hối hận vì hối sáng nay ra khỏi nhà không bôi gel vuốt tóc.
Nghĩ vậy, anh ta lại sửa sang lại cổ áo sao cho chỉnh tề, sau đó cài chặt hai cúc
áo trên cùng, cảm thấy có vẻ cố ý quá nên lại cởi khuy ra. Tóm lại quằn qua
quản lại một lúc lâu mới rời khỏi phòng làm việc.
Từ xa Lục Mạn Mạn đã thấy có một bóng người đi tới trên con đường nhỏ rừng
trong xưởng, vóc người cao to, dáng dấp cũng đàng hoàng, nhưng cái ánh mắt
đang dán chặt lên người cô là gì vậy?
Có thể nói là thẳng thừng, nóng bỏng, tràn ngập khát vọng.
Chờ chút. Lục Mạn Mạn chợt nghĩ tới cái gì đó, chẳng trách lại thấy cái tên Hạ
Kiến Sơn quen như vậy.
Đây không phải là tên gian phu xanh biếc được lợi của nguyên chủ trong sách à.
Lục Mạn Mạn vừa rồi còn thấy người này có tướng mạo đàng hoàng, bây giờ nhìn
lại mặt mày gian xảo. Dáng vẻ cũng quá buồn nôn.
Mắt nhìn đàn ông của nguyên chủ.
Chẳng lẽ ngoại hình của ông chồng rẻ tiền kia của cô không bằng tên này nên
nguyên chủ mới. ?
Lục Mạn Mạn vừa nghĩ tới tâm trạng lập tức không tốt chút nào.
Nếu không phải để cải thiện chất lượng giấc ngủ của mình thì cô đã lập tức quay
đầu rời đi rồi.
Lục Mạn Mạn nói Hạ Kiến Sơn lố lăng, Hạ Kiến Sơn đúng là có tật xấu, anh ta
tiến tới thân thiết gọi tên Lục Mạn Mạn: “Lục Mạn Mạn”
Trong mắt Chu Bỉnh lộ ra vẻ khó hiểu, cậu căm ghét nhìn chằm chằm người đang
đi tới.
Lục Mạn Mạn nhíu mày, trong thời đại này không phải mọi người đều gọi nhau là
đồng chí hay sao, hai người họ đâu thân đến mức gọi thẳng bằng tên?
Theo như Lục Mạn Mạn được biết, Hạ Kiến Sơn là anh trai đồng đội của Chu
Nghiêm Phong, khi trước đồng đội của Chu Nghiêm Phong hy sinh, mẹ cậu ta ở
nhà đau đứt ruột đứt gan, hai mắt khóc nhiều tới mức như muốn mù, Chu Nghiêm
Phong thấy bà quá đáng thương, đã tạo điều kiện cho người con trai còn lại của
bà tiện đi lại chăm sóc mẹ già hơn, anh đã sắp xếp cho Hạ Kiến Sơn đến xưởng
nệm làm. Ngày trước Hạ Kiến Sơn là một thanh niên tri thức xuống nông thôn,
sau khi trở lại thành phố đã trở thành một cậu thanh niên thất nghiệp. phải biết
năm đó hàng vạn thanh niên tri thức trở về thành phố, muốn kiếm việc làm càng
khó hơn.
Chu Nghiêm Phong giải quyết vấn đề kiếm việc làm cho anh ta, anh ta cũng phải
biết nể mặt Chu Nghiêm Phong, cho dù không gọi cô một tiếng chị dâu, cũng phải
gọi cô một tiếng đồng chí Lục.
“Đồng chí Hạ, cậu gọi ai vậy?”
Lục Mạn Mạn mỉm cười nhìn anh ta, cặp mắt hoa đào kia trong veo lại dịu dàng,
như chứa ẩn tình, lại như dao chém người.
Hạ Kiến Sơn sững người trong giây lát, mặt anh ta lập tức xấu hổ đến mức phát
hoảng.
Lúc trước anh ta cùng em trai mình mang quà tới cảm tạ vị cựu thủ trưởng Chu
Nghiêm Phong kia, hai người họ tới cảm tạ Chu Nghiêm Phong đã chiếu cố gia
đình bọn họ.
Cũng là lần đầu tiên anh ta gặp Lục Mạn Man.