Chị dâu da trắng hơn tuyết, xinh đẹp như hoa, anh ta không nhịn được đã lén
nhìn cô mấy lần, lân nào lần nấy đều thấy cô cười với anh ta.
Hạ Kiến Sơn hoài nghi nghĩ có phải chị dâu thích mình hay không.
Lần này chị dâu đột nhiên tới tìm anh ta, anh ta nhất thời đắc ý vênh váo gọi
thẳng tên người 1a.
Hạ Kiến Sơn đỏ mặt vội vàng sửa lại “Đồng chí Lục, mừng chị dâu đến thăm em”
Lục Mạn Mạn thấy anh ta coi như vẫn còn quy củ, lúc này cô mới nói rõ lí do vì
sao mình lại đến đây.
Chillllllll girl !
Hạ Kiến Sơn nhiệt tình nói: “Quả là vinh hạnh cho xưởng nệm chúng em được
đón tiếp chị dâu tới đây chọn nệm, mời chị đi bên này, trong phòng làm việc của
em có sẵn hàng mẫu, em dẫn chị qua bên đấy xem”
Lục Mạn Mạn trước kia đã từng nghe nói qua vật dụng trong thời đại này đều làm
bằng vật liệu thật, tuy nệm không đẹp như cô tưởng, nhưng kỹ thuật may tương
đối tốt, độ mềm, đàn hồi đều hợp lý.
Chỉ là loại lò xo này có hiệu suất chống nhiễu kém, lúc xoay người sẽ kéo theo
tiếng ồn kỳ dị.
Hạ Kiến Sơn thấy cô hơi do dự, anh ta liền hùng hồn nói: “Chất lượng nệm của
xưởng nệm chúng em đều là loại tốt, kỹ thuật cũng đạt tiêu chuẩn nệm quốc tế
hiện nay”
Hạ Kiến Sơn tự nhận bản thân tuy có chiều cao, tướng mạo và năng lực không
bằng Chu Nghiêm Phong, nhưng anh ta trẻ hơn Chu Nghiêm Phong vài tuổi,
huống hồ tướng mạo anh ta cũng không tồi, ít ra anh ta cũng cao ráo, khôi ngô
tuấn tú, lúc mới vào xưởng đã có rất nhiều đồng nghiệp nữ theo đuổi, rất nổi tiếng
trên thị trường hôn nhân.
Nếu chị dâu không thích anh ta, nhất định lúc trước sẽ không cười với anh ta,
nhưng thái độ hôm nay của chị dâu đột nhiên thay đổi như vậy, hẳn là do hai đứa
nhỏ bên cạnh tác động nên mới kín đáo, kính cẩn hơn.
Nếu muốn chọn mua nệm, cô chỉ cần bảo Chu Nghiêm Phong gọi điện là xong,
đâu cần phải đích thân tới xưởng?
Nhất định là do chị dâu muốn gặp anh ta.
Mang theo suy nghĩ này, không lúc nào Hạ Kiến Sơn không thể hiện sự quyến rũ
nam tính của mình, như giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, vuốt một bên tóc, ngay
cả giới thiệu nệm cho chị dâu cũng ngẩng cao đầu ưỡn ngực, ra vẻ bản thân, khí
phách hiên ngang.
Nhưng tất cả đều bị Lục Mạn Mạn coi thường.
Thậm chí khi anh ta đang nói một cách hùng hồn, đột nhiên cô hơi nhíu mày, nói
với giọng điệu có chút ghét bỏ: “Đồng chí Hạ, phiền anh nói chuyện chú ý một
chút, nước miếng cũng bắn tung tóe lên rồi” Mặt Hạ Kiến Sơn lập tức đỏ thành
màu gan heo: “”
Lục Mạn Mạn đang tập trung nghiên cứu xem cái nệm ngủ này có thể giải quyết
được vấn đề giấc ngủ của mình hay không, cô có thể đoán được kỹ thuật ở hiện
tại vẫn còn nhiều hạn chế, cũng chỉ đến được trình độ này, hơn nữa không như
vậy thì còn có thể thế nào, tạm thời cô cũng không có điều kiện để ra nước ngoài
chọn mua, cứ quyết định như vậy, về phần thanh toán vẫn là do Chu Nghiêm
Phong chuyển tiền vào tài khoản của nhà máy, cô chỉ có một yêu cầu: “Tối nay
đưa đến nhà tôi”
mang-theo-nhai-con/11.html]
Hạ Kiến Sơn vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Nhìn thấy Lục Mạn Mạn xoay người muốn rời đi, thế mà cũng không nán lại trò
chuyện vài câu, anh ta vội vàng nói: “Hôm nay trời nóng quá, tôi vừa kêu người đi
mua mấy cây kem cho bọn nhỏ ăn”
Vừa dứt lời thì người mua kem đã quay trở lại.
Hạ Kiến Sơn vội lấy cây kem ra, trước hết là giả vờ giả vịt đưa cho nhóc Chi Chi,
nhóc Chi Chi lập tức trốn sau lưng Lục Mạn Mạn, bộ dạng có chết cũng không
ăn đồ của người khác.
Hạ Kiến Sơn vốn cho rằng hai đứa nhỏ này dễ lừa gạt, không ngờ rằng mới ra
trận đã thất bại như vậy, vội vàng dời mục tiêu qua đưa cho Chu Bỉnh: “Cháu chắc
là Tiểu Bỉnh nhỉ, em gái không ăn thì cháu ăn nhé”
Anh ta liên tục nhấn mạnh: “Đây là kem bơ, mùi vị rất ngon, các bạn nhỏ thích
nhất là loại này’
Chu Bỉnh cũng không thèm quan tâm đến anh ta.
Hạ Kiến Sơn ngượng ngùng trong chốc lát, lại bắt đầu muốn lấy lòng Lục Mạn
Mạn: “Đồng chí Lục ăn thử đi, rất ngon đó!”
Anh ta còn đặc biệt dùng miệng xé giấy đóng gói.
Lục Mạn Mạn: ”’
Đây là phép lịch sự à?
Cái gì mà Haagen-Dazs, dâu tây arnold hay kem cao cấp của Sundae cũng không
phải là thứ gì hiếm lạ với Lục Mạn Mạn, cô còn có thể hiếm lạ một cây kem bơ xé
giấy đóng gói bằng miệng của anh ta à?
Cô lại không bị mù, đã nhận ra Hạ Kiến Sơn này muốn dụ dỗ mình từ lâu, mặc dù
mấy trò làm trước mặt cô cũng không quá thô lỗ, nhưng lời nói và cử chỉ vô cùng
lố lăng, cả người từ trên suốt dưới đều toát lên vẻ kệch cỡm.
Lục Mạn Mạn cảm thấy buồn bực, lúc này anh ta và nguyên chủ vẫn chưa bắt
đầu, trước đó chỉ mới gặp qua một lần, anh ta lấy đâu ra tự tin lớn như vậy mà đi
dụ dỗ cô.
Lục Mạn Mạn nói Hạ Kiến Sơn cả người chỗ nào cũng lố lăng là có căn cứ, trong
sách này, ngay lần thứ hai nhìn thấy nguyên chủ thì anh ta đã lập tức lén lút viết
thư tình cho cô ấy.
Công việc đều do Chu Nghiêm Phong giải quyết giúp, vừa quay đầu lại lập tức
muốn dụ dỗ vợ người ta, đúng thật là rất dũng cảm.
Cô tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Tôi không thích ăn thứ này”