Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 15



Đột nhiên, cô phát hiện tay anh cũng rất đẹp, lòng bàn tay to, ngón tay thon dài,

các khớp xương rõ ràng, ánh mắt nàng lưu luyến ở phía trên, miệng lại nói: “Đang

kiểm tra bài tập cho Chu Bỉnh? A, chữ viết của Chu Bỉnh không tồi”

Hiếm khi được thím khen một lần, Chu Băng theo bản năng nhìn thím một cái, sau

đó: “”

Thím thật sự chú ý chữ viết của cậu bé?

Người phụ nữ vừa mới tắm xong, cơ thể thanh cao thoát tục lấp lánh ánh nước,

non nớt phảng phất có thể nặn ra nước, bước từng bậc thang xuống, eo đung

đưa tự nhiên như liễu, ngực cao vút nhẹ nhàng run rẩy theo động tác. Chỉ liếc

mắt một cái, Chu Nghiêm Phong nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Kết quả đối phương ngồi xuống bên cạnh anh, tắm rửa xong tản ra hương thơm

nhàn nhạt, đùi trắng nõn dưới làn váy áp sát vào chân quần quân đội của anh.

Chu Nghiêm Phong thu lại bài tập của Chu Bỉnh, bỗng nhiên đứng lên.

“Đến giờ ăn rồi”

Lục Mạn Mạn: ”

Đây là loại thẳng nam gì?

Buổi chiều trước khi Lục Mạn Mạn ra ngoài, dặn dò dì Điền buổi tối nấu chút canh

sườn bí đao, trộn hai món chua cay hơi ngọt, món nộm khai vị ngon miệng, còn

món chính, nấu chút văn thắn là được.

Dì Điền vui vẻ vì ở nhà thay đổi thức ăn, buổi trưa không có thời gian trổ tài nấu

ăn thực sự của mình, buổi tối chăm chỉ nấu cơm, cả bàn đều bày thức ăn lên,

màu sắc, hương thơm và mùi vị đều đủi Nhóc Chi Chi không ngừng hút nước

miếng trong bếp: “Mùi thơm quá, thơm quá”

Nhưng khi thức ăn được dọn lên bàn, cũng không có vội vã ngồi vào trên ghế và

bắt đầu ăn, mà đầu tiên là lần lượt kéo chỗ ngồi ra cho anh trai, chú và cả thím

thân yêu của cô bé.

Chu Nghiêm Phong yêu thương đứa cháu gái nhỏ này từ tận đáy lòng, tuổi còn

nhỏ, cha không ở bên cạnh, mẹ cũng không ở bên cạnh chăm sóc, thấy cô bé

hiểu chuyện như thế, anh võ cái ghế bên cạnh: “Chi Chi, ngồi cạnh chú”

Nhóc Chi Chi lại nhanh như chớp chạy đến bên cạnh thím, dùng cả tay và chân

để trèo lên chiếc ghế bên cạnh thím, nhẹ nhàng nói: “Không, Chi Chi muốn ngôi

cạnh thím, Chi Chi thích thím nhất!”

Chu Nghiêm Phong: ”

Nhìn thấy bé con nhân loại đáng yêu đã kiên quyết chọn thím giữa chú và thím,

sự không vui vừa rồi của Lục Mạn Mạn sau khi vấp phải trắc trở ở chỗ ông trung

niên lập tức tan thành mây khói.

Cô gắp một miếng sườn thừa bỏ vào bát của Chi Chi làm phần thưởng: “Chi Chi

ngoan lắm, ăn nhiều thịt để cao lên nhé”

Chi Chi cắn một miếng, hai má phồng lên: “Oa, thịt ngon quá, cám ơn thím!”

mang-theo-nhai-con/15.html]

Chu Nghiêm Phong không có gì bất ngờ khi thấy cảnh tượng ấm áp này, chậm rãi

gắp cho Chu Bỉnh một miếng sườn: “Chu Bỉnh, cháu cũng ăn nhiều thịt”

Lục Mạn Mạn khẽ hừ một tiếng.

Chu Nghiêm Phong dừng một chút, sau đó như thường lệ gắp một miếng vào bát

của cô, nói: “Ở nhà vất vả rồi”

Chillllllll girl !

Lục Mạn Mạn giờ đã hài lòng.

Người một nhà vừa mới ăn uống no đủ, bên trạm gác ở cổng chính gọi điện thoại

tới, nói nhà máy đệm tới giao đệm, dì Điên bắt máy, Lục Mạn Mạn nói: “Đúng là

có chuyện như vậy, cho bọn họ vào đi”

Dì Điền vội vàng chuyển lời.

Một lúc sau, bên ngoài có người gõ cửa.

Dì Điên mời người vào, không ngoài dự đoán của Lục Mạn Mạn, Hạ Kiến Sơn

cũng tới.

Con hàng này thoạt nhìn là đã dày công trang điểm, tóc vuốt keo, chải theo kiểu

bóng loáng tỏa sáng, mặc quần tây và áo sơ mi được ủi phẳng phiu, trên túi áo sơ

mi cắm một cây bút, chân đi một đôi giày da được đánh bóng bằng một lớp xi

đánh giày, bóng loáng.

Vừa bước vào, anh ta đã dán mắt vào cô em dâu xinh đẹp Lục Mạn Mạn, nhưng

hiển nhiên anh ta không ngờ rằng Chu Nghiêm Phong luôn luôn bận rộn, hôm nay

cũng có mặt ở nhà, biểu tình trên mặt trong nháy mắt từ hưng phấn không thể

kiềm chế được biên thành cứng ngắc bối rối, có thể nói là rất sặc sỡ.

Sau khi sắp xếp hai công nhân chuyển đệm lên phòng ngủ ở trên tâng theo yêu

cầu của Lục Mạn Mạn, anh ta lúng túng đưa thuốc lá.

Chu Nghiêm Phong xua tay: “Tôi không hút thuốc”

Sau đó ân cần hỏi thăm thân thể người mẹ già trong nhà anh ta như thế nào, lại

hỏi vài câu về công việc của anh ta.

Chu Nghiêm Phong rõ ràng là không ra vẻ thủ trưởng, Hạ Kiến Sơn lại giống như

báo cáo cho lãnh đạo lớn, có vài câu ngắn ngủi mà đầu đã đầy mồ hôi, chờ hai

công nhân đặt đệm xuống, vội vàng nói lời tạm biệt.

Một lát sau Chu Nghiêm Phong thu hồi ánh mắt, gọi Chu Bỉnh: “Đi, lên lâu xem

đệm mà thím của cháu mua như thế nào”

Đầu những năm 1980. dù đời sống người dân được cải thiện nhiều nhưng đệm lò

xo là mặt hàng xa xỉ, hàng cao cấp, đối với những người không có yêu cầu gì đối

với giấc ngủ thì là vừa xa lạ vừa hiếm lạ. Sau khi dì Điền thu dọn đống rác bao bì

xong, nhìn trái nhìn phải chiếc đệm dày trải một lớp vải trắng kia, xúc động nói:

“Tôi chỉ từng nhìn thấy loại đệm này trên phim điện ảnh của nước ngoài thôi, nó

thật dày, chắc chắn rất thoải mái, người nước ngoài thật biết hưởng thụ!”

Nhóc Chi Chi cũng rất kinh ngạc, đi vòng quanh giường với vẻ mặt phấn khích:

“Thím, bên trong thật sự có lò xo sao?”

Lục Mạn Mạn cúi người xuống ngửi chiếc đệm, nhưng cô không ngửi thấy mùi

gay mũi gì, cũng không biết có formaldehyde hay không, nhưng có cũng không

sao, cô thà ngủ trên đệm lò xo còn có formaldehyde hơn là trên một chiếc giường

cứng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.