Từ cuộc trò chuyện với dì Điên thì Lục Mạn Mạn đã nắm được hai thông tin. Thứ
nhất, dù Chu Nghiêm Phong đã chuẩn bị phòng riêng cho cô cháu gái bốn tuổi
của mình, nhưng vì Chỉ Chi còn quá nhỏ nên buổi tối cô bé thường ngủ với dì
Điền.
Thứ hai, Chu Nghiêm Phong một người nghiện công việc, thậm chí ở nhà anh
cũng thường làm việc đến khuya. Đôi khi, anh sẽ ngủ luôn ở phòng làm việc của
mình.
Trong lúc vô tình dì Điền đã tiết lộ rằng mình đã dọn dẹp tấm đệm giường trong
phòng làm việc để làm bằng chứng.
Căn cứ vào thông tin thứ hai, Lục Mạn Mạn đoán rằng tối hôm qua Chu Nghiêm
Phong có lẽ đã làm việc muộn, khi anh trở về phòng thì thấy cháu gái của mình ở
đó, vì vậy anh chọn ở lại phòng làm việc mà không làm phiền Lục Mạn Mạn.
Điêu này cũng giải thích tại sao Lục Mạn Mạn tỉnh lại, trong phòng tắt đèn, rèm
cũng được kéo lên, trên người có đắp chăn. Dù là ai đi vào trong thấy cô và Chi
Chi đang ngủ phòng tối thui, đèn không tắt, rèm cũng không kéo thì cũng không
thể bỏ mặc không quan tâm được. .
Suy đoán của Lục Mạn Mạn về cơ bản thì không sai, tối hôm qua Chu Nghiêm
Phong xử lý xong văn kiện trong phòng làm việc thì cũng đã là nửa đêm.
Anh đi ra rửa mặt, đi ngang qua phòng của Lục Mạn Mạn, chỉ thấy phía dưới cửa
có khe hở lóe lên một tia sáng, bên trong lại không có động tính gì.
Anh dừng lại một lúc, ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt lên tay nắm cửa và
thử kéo cửa.
Cửa mở ra, hai bóng người một lớn một nhỏ nằm song song trên giường, cả hai
đều đã ngủ và không hề hay biết gì.
Trước khi Chu Nghiêm Phong ra khỏi phòng, anh xoay từ từ chiếc quạt điện đã
chạy từ lâu ra khỏi hướng đối diện với giường, khép hờ hai cánh cửa sổ đang mở
toang, tìm một chiếc chăn mùa hè mỏng manh quàng qua eo hai người, cuối cùng
tắt điện đèn và bước ra ngoài.
Chu Nghiêm Phong đúng là đã vào phòng, nhưng điều mà Lục Mạn Mạn không
biết là anh đã đứng mép giường rất lâu, nhìn Lục Mạn Mạn một lúc lâu.
Ngày hôm sau khi đến văn phòng của cơ quan, anh bấm số và hỏi người trực điện
thoại: “Hiện tại phẫu thuật chỉnh hình ở nước ngoài có thể đạt tới trình độ đánh
tráo thật giả không?”
Lục Mạn Mạn không biết gì vê tất cả những điều này, nhưng qua sự việc này, cô
thấy rằng cuốn sách có phần khác với thực tế, nhiều chi tiết chỉ được đề cập sơ
qua hoặc thậm chí còn không được miêu tả.
Mặc dù trước đây Lục Mạn Mạn từng có nhiều bạn trai, thậm chí thay bạn trai như
thay quần áo. Nhưng cô cũng không phải là người cuồng yêu, cho dù là khuôn
mặt hay dáng người của Chu Nghiêm Phong đều rất hấp dẫn cô. Nhưng một
người đàn ông ba mươi hai tuổi, ở trong quân bộ đảm nhiệm một chức vị quan
trọng. Người bên gối đã thay lòng đổi dạ, nhưng anh cũng không hề phát hiện,
sao lại dễ bị lừa như vậy?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Mạn Mạn sinh ra cảm giác nguy hiểm, người đàn
ông lớn tuổi này rất thơm, nhưng chưa chắc cô có thể gặm thành công mà toàn
vẹn lui đi được. Trêu chọc cái gì mà trêu, dù là lúc nào thì kiếm đàn ông cũng
không bằng kiếm tiền.
mang-theo-nhai-con/17.html]
Cô phải nhanh chóng kiếm tiền rồi rời khỏi nơi này mới là thượng sách.
Trước tiên Lục Mạn Mạn còn một việc phải làm, khi cô vê phòng thay quần áo thì
rút một phong thư dưới nệm ra.
Bên trong phong thư có một mảnh giấy viết thư, giấy viết thư là loại giấy đặc biệt,
có in tên nhà máy sản xuất nệm, bên trên viết một bài thơ tình.
Nàng thơ của tôi ơi, vì sao đôi mắt em như nước mùa thu xinh đẹp đa tình, khiến
người khác chìm đắm.
Nàng thơ của tôi ơi, vì sao miệng em mềm mại non mềm như cánh hoa, mang
theo sự quyến rũ lạ thường.
Ôi, em làm tôi say mê, khiến tôi không thể tự kiềm chế.
Lục Mạn Mạn suýt nữa thốt lên, ai có thể tưởng tượng được Hạ Kiến Sơn ở trước
mặt Chu Nghiêm Phong sẽ như thế nào, thừa dịp Chu Nghiêm Phong không có
mặt, lén lên lâu đưa cho cô một phong thơ tình như vậy.
Nói cho hay thì là nhờ Lục Mạn Mạn xem giúp trình độ làm thơ của mình.
Chillllllll girl !
Thập niên 80, một khối gạch ném xuống, mười người có thể trúng tám nhà thơ.
Này là tôn trọng văn thơ giới trẻ, mặc kệ trình độ của Hạ như thế nào, viết thơ
cũng không có vấn đề gì. Lục Mạn Mạn cũng tầm tuổi anh ta và đều từng trải qua
khó khăn khi sống ở nông thôn, việc hai người kết bạn qua thơ văn không phải là
vấn đề lớn gì.
Nhưng dòng chữ nhỏ cuối cùng “Trí Mạn Mạn” khiến tâm tư của anh ta bị bại lộ
hoàn toàn.
Lục Mạn Mạn trở tay viết một bức thư báo tin ngắn, đặt nó vào một phong bì cùng
bài thơ tình kia, dán tem lên, sau khi ra ngoài ném nó vào hòm thư.
Trong văn phòng xưởng nệm, Hạ Kiến Sơn nhớ lại ngày hôm qua ở trong nhà chị
dâu nhỏ, dưới danh là trao đổi thơ ca, anh ta đã lén đưa cho chị dâu nhỏ một bài
thơ tình. Này giống như hình ảnh vụng trộm yêu đương trong đám đông, nghĩ thôi
cũng làm anh ta kích thích tới mức da đầu tê dại.
Khi đó sắc mặt và ánh mắt cười như không cười của chị dâu nhỏ, chỉ nghĩ đến
thôi cũng khiến tim gan anh ta cồn cào.
Anh ta ngồi vào bàn làm việc đắc ý rung chân, vừa lấy ra chiếc gương nhỏ vừa
soi mình trong gương với vẻ tự luyến thì đột nhiên có người bước vào mà không
gõ cửa.