Lý Tiêu là đàn anh trong trường Điện ảnh. Năm sau, anh ta sẽ nhanh chóng nổi
tiếng, trở thành nam diễn viên được săn đón. Trong hai năm tiếp theo, anh đóng
hai bộ phim đều gây tiếng vang lớn, còn giành được giải thưởng, trở thành người
khiến cả trường ngưỡng mộ nhất.
Cuối cùng anh ta đi đến vị trí nào, có nhận thêm giải thưởng hay không, Ngọc Khê
không biết, bởi vì lúc đó cô đã qua đời.
Cô không ngờ mình lại gặp Lý Tiêu ở đây. Sau khi sống lại, mọi thứ thay đổi quá
nhiều. Cô có ấn tượng sâu sắc với Lý Tiêu như vậy là xuất phát từ sự cảm kích.
Năm đó khi cô bị thôi học, Lý Tiêu cũng có mặt. Anh là người duy nhất lên tiếng
bênh vực cô. Đáng tiếc, lời nói của một cá nhân quá nhỏ bé, cũng chẳng giúp
được gì cho cô, nhưng nó đã sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô lúc đó, ít nhất vẫn
còn có người tin tưởng vào nhân phẩm của cô.
Thấy Lý Tiêu đến gần, Ngọc Khê theo phản xạ có điều kiện muốn tránh đi. Cô lùi
lại một bước rồi sững người. Cô đã sống lại rồi, bọn họ lúc này là người xa lạ. Cô
lập tức thu chân vừa lùi lại về.
Tiết Nhã chạy đến trước mặt Ngọc Khê: “Cậu đợi lâu rồi phải không?”
Ngọc Khê khẽ lắc đầu, ánh mắt lại không nhịn được lén nhìn Lý Tiêu. Vừa vặn Lý
Tiêu nhìn sang, Ngọc Khê chột dạ cúi đầu, thầm mắng chính mình. Sau này sẽ
còn gặp nhiều người quen hơn, cô phải tập thích nghi. Tự nhủ với lòng mình như
vậy, cô ngẩng đầu lên.
Tiết Nhã vẫy tay với Lý Tiêu, cười tít mắt giới thiệu: “Ngọc Khê, đây là anh họ tớ,
Lý Tiêu, cũng là sinh viên trường Điện ảnh, đã học năm hai rồi, vừa hay đi cùng
chuyến luôn”
Sau đó cô quay sang nói với Lý Tiêu: “Đây là bạn thân nhất của em, Ngọc Khê,
năm nay là tân sinh viên trường Điện ảnh. Anh họ, anh đừng để ai bắt nạt bạn em
đấy nhé”
Trường Điện ảnh không thiếu người đẹp, Lý Tiêu vẫn luôn cho rằng mình đã miễn
dịch rồi. Nhưng khi nhìn rõ cô gái trước mặt, anh sững sờ. Cũng may là dân học
diễn xuất, anh giữ vững biểu cảm trên mặt, ôn hòa nói: “Chào đàn em”
Ngọc Khê đã điều chỉnh tốt tâm thái, khách sáo đáp lại: “Mong đàn anh chiếu cố
nhiều hơn ạ”
Lý Tiêu gật đầu lịch sự, không nói thêm gì nữa. Anh chỉ hy vọng cô gái trước mắt
này có thể giữ vững bản tâm, giữ mãi ánh mắt sáng ngời như vậy.
Ngọc Khê không phải người hay chủ động bắt chuyện. Lý Tiêu có thể nổi tiếng chỉ
trong vài năm, tâm tư và thủ đoạn chắc chắn đều có. Cô không ngây thơ đến mức
sấn sổ làm quen, bèn thu liễm tâm thần, quay lại bên cạnh ba mẹ.
Lữ Mãn thấy bạn của con gái đến rồi, nụ cười càng thêm tươi tắn. Có người đi
cùng thật tốt, có thể chiếu ứng lẫn nhau. Nhưng ông vẫn không nhịn được dặn dò:
“Trên tàu hỏa cũng phải chú ý nhé, bây giờ lòng người hiểm ác lắm, đi đâu làm gì
cũng phải có bạn, nghe thấy không con?”
Ngọc Khê cam đoan: “Con nhớ kỹ rồi ạ”
Lữ Mãn xoa xoa hai tay vào nhau, cẩn thận hỏi: “Con thật sự không muốn lấy địa
chỉ sao? Tuy bà ta lòng dạ sắt đá, nhưng có việc chắc sẽ không bỏ mặc đâu”
Ngọc Khê cười châm chọc: “Ba, nhà mình đâu có chuyển nhà”
Lữ Mãn thở dài. Con gái nhìn nhận vấn đề còn rõ ràng hơn ông. Bao nhiêu năm
như vậy, một chút tin tức bà ta cũng không có, cũng chưa từng hỏi thăm. Trong
lòng người phụ nữ đó, cha con ông đã sớm bị xóa sổ rồi. Ông rầu rĩ nói: “Có việc
gì nhớ gọi điện thoại về nhà, thật sự không được thì gọi cho Niên Quân Mân, số
điện thoại của nó con nhớ rồi chứ!”
Ngọc Khê gật đầu: “Vâng, con nhớ rồi”
Ngọc Khê không ngốc. Hiện tại cô thế cô thân, tuy rằng chuyển khoa đã ngăn
chặn được một số khả năng xấu, nhưng chỉ sợ vạn nhất.
Cho nên khi chưa đủ năng lực tự bảo vệ mình, cô phải tận dụng mọi khả năng để
bảo vệ bản thân. Người duy nhất cô có thể nghĩ đến là Niên Quân Mân. Nợ Niên
Quân Mân, cô sẽ từ từ trả. Trong lòng cô đều có sổ sách cả, mỗi ân tình cô đều
ghi nhớ.
nhan-giai-thuonghtml]
Loa phát thanh phòng chờ vang lên thông báo bắt đầu soát vé. Ngọc Khê vẫy tay
tạm biệt ba mẹ và các em, giấu đi sự quyến luyến không nỡ, cô quay người thẳng
lưng bước đi. Trong xương tủy cô có sự kiên cường không chịu thua, dù là kiếp
trước hay sau khi sống lại, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc ru rú ở nhà.
Cô muốn nỗ lực thay đổi vận mệnh. Chỉ có xông pha ra ngoài, chỉ có nỗ lực “cá
chép hóa rồng”, cô mới có thể thay đổi tương lai của gia đình và chính mình.
Lên tàu, vé ngồi cứng. Ngọc Khê và Tiết Nhã ngồi cùng nhau. Tiết Nhã ôm cánh
tay Ngọc Khê: “Tớ thật ghen tị khi cô chú có thể đi tiễn cậu. Không giống nhà tớ,
ba mẹ đều bận, đừng nói đưa đến trường, ngay cả ra ga tiễn cũng chẳng có thời
gian”
Ngọc Khê nói: “Tuy cô chú không đến nhưng họ cũng rất yêu cậu, nhìn xem họ
chuẩn bị cho cậu bao nhiêu là đồ đạc này”
Tiết Nhã cười: “Cái đó thì đúng thật. Họ cũng muốn đưa đi lắm nhưng thật sự
không có thời gian. May mà có cậu đi cùng, tớ mới không buồn chán”
Ngọc Khê nói: “Cho dù không có tớ thì cậu vẫn còn anh họ đi cùng mà, cũng sẽ
không buồn chán đâu”
Tiết Nhã cười tủm tỉm: “Tớ với ông anh họ này không hợp cạ đâu”
Ngọc Khê liếc nhìn Lý Tiêu một cái, thấy anh ta đang nhìn Tiết Nhã với vẻ bất lực.
Thời gian trôi qua rất nhanh, toa xe trống rỗng giờ đã chật kín người, còn có cả vé
đứng. Không còn cách nào khác, ngày học sinh nhập học, trong nhà vất vả lắm
mới có người đỗ đại học, có chút tiền là hận không thể cả nhà cùng đi tiễn, vé xe
cũng vì thế mà khan hiếm.
Ngọc Khê chỉ nhìn lướt qua rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Ba mẹ vẫn còn đứng ở
cổng soát vé, hốc mắt Ngọc Khê đỏ lên.
Tiết Nhã đột nhiên kéo tay Ngọc Khê. Ngọc Khê sụt sịt mũi, hơi nghiêng đầu: “Sao
thế?”
Tiết Nhã vô tâm vô tư nên không để ý, ngược lại còn hưng phấn nói: “Cậu nhìn Lý
Miêu Miêu kìa”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê nhìn theo ngón tay chỉ, quả nhiên là Lý Miêu Miêu thật. Lý Miêu Miêu
không mua được vé ngồi, đang nhíu mày nhăn mặt, trong mắt đầy vẻ bực bội,
ghét bỏ những hành khách đứng bên cạnh.
Ngọc Khê nhớ lại đời trước, cô và Lý Miêu Miêu đi cùng nhau, chỉ mua được một
vé ngồi. Hai người quan hệ tốt nên thỏa thuận mỗi người ngồi một lúc, nhưng cuối
cùng Lý Miêu Miêu giả vờ ngất xỉu, ngồi lì một mạch đến tận thủ đô.
Nhớ lại chuyện cũ, Ngọc Khê lại một lần nữa bị kỹ năng diễn xuất của Lý Miêu
Miêu thuyết phục. Nhìn Lý Miêu Miêu mồ hôi nhễ nhại, lần này cô muốn xem cô ta
đứng đến thủ đô như thế nào.
Tàu hỏa kéo còi, toa xe từ từ chuyển động. Những cô cậu học sinh trong toa
mang theo niềm khao khát về đại học, vẫy tay chào tạm biệt quê hương. Không
biết ai hô lên một tiếng: “Đại học ơi, ta tới đây!”
Trong toa không ít người hưởng ứng theo, tiếng hoan hô xua tan đi nỗi buồn ly
biệt.
Ngọc Khê nhìn những gương mặt thanh xuân phơi phới, khóe miệng mỉm cười.
Tuổi trẻ thật tốt, mọi thứ có thể bắt đầu lại thật tốt biết bao.
Tiết Nhã chớp mắt: “Tiểu Khê, chúng ta sắp là sinh viên rồi, thích thật đấy”
Lý Miêu Miêu chú ý tới Tiết Nhã, mắt đảo một vòng, nhỏ giọng nói: “Cho em đi
nhờ một chút”