Hạ Kiến Sơn vừa định bày tỏ sự bất mãn của mình, thì người đó đã nói: “Hạ
trưởng khoa, xưởng trưởng đã mở họp có thông tin quan trọng cần thông báo”
Hạ Kiến Sơn cau mày: “Khi nào?”
“Ngay bây giời”
Sắp đến giờ tan tâm rồi mà họp kiểu gì đây, có thể có thông báo quan trọng gì
sao?
Hạ Kiến Sơn không hiểu, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng đứng dậy. Tới khi đến
địa điểm mở họp thì phát hiện ở cửa có hai nhân viên cảnh sát, mà xưởng trưởng
và một số quan chức quan trọng đều mang vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hạ Kiến Sơn đoán rằng ai đó tham ô và không liên quan tới mình nên chẳng thèm
để ý lắm. Nhưng khi cuộc họp bắt đầu, xưởng trưởng cầm bản thảo và nói rằng
có người đã báo cáo rằng ai đó trong nhà máy của chúng ta có nhân phẩm thấp
kém, suy đồi đạo đức. Ngang nhiên viết thư tình cho người phụ nữ đã kết hôn,
loại hành vi này không khác gì lưu manh.
Đầu của Hạ Kiến Sơn lập tức ong ong, máu chảy toàn thân chảy ngược, tay
chân lạnh cóng. Lúc xưởng trưởng nói tên thì anh ta đã có ý định bào chữa cho
mình, xưởng trưởng giận tím mặt: “Hạ Kiến Sơn, anh ngang nhiên coi thường
pháp luật, quy định quốc gia và đạo đức xã hội. Sau khi được bộ phận xưởng
nghiên cứu và đưa ra quyết định thống nhất, từ nay trở đi, anh không còn là
người của xưởng chúng tôi nữa. Nếu anh có gì muốn nói, trở về cùng đồng chí
công an rồi biện minh cho tốt đi!”
Nói xong, hai đồng chí cảnh sát tiến lên khống chế Hạ Kiến Sơn, Hạ Kiến Sơn
như từ trên trời rơi xuống địa ngục, thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ. Không thể
nào, chuyện này không có khả năng xảy ra được. Tại sao chị dâu lại báo cáo anh
ta, loại chuyện này cũng không phải một mình anh ta tình nguyện, rõ ràng chị dâu
cũng có ý nghĩ kia với anh tal
Chillllllll girl !
Sau khi gửi báo cáo đi thì Lục Mạn Mạn không có chút gánh nặng tâm lý nào, cô
mang theo chiếc vòng tay vàng đi ra ngoài.
Cô cần một số vốn khởi nghiệp.
Lần này cô không đi qua cổng lớn của quân khu, mà đi ra bằng cửa hông cách
khá xa. để tránh chú bác thím ngồi canh. Không phải là Lục Mạn Mạn sợ bọn họ,
mà là không muốn lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm với những người râu ria
đó.
Lục Mạn Mạn đã gián tiếp nghe được từ miệng dì Điên, mặc dù bây giờ đã được
cải cách, nhưng vẫn có rất nhiều mặt hàng không được bán, ví dụ như vàng có
liên quan đến tài chính quốc gia, nếu mua bán tư nhân sẽ phải ngồi tù.
Lục Mạn Mạn thành thật mang nó đến ngân hàng, vòng vàng của cô không rõ
nguồn gốc, cũng không phải vàng có độ tinh khiết cao được luyện chế trong nhà
máy, chỉ là một cái vòng tay bằng vàng bình thường.
Rất nhanh cô đã thuận lợi đổi được tiền, mặc dù thấp hơn giá thị trường, nhưng
đến tay cô đã được gần 200 tệ, ở thời đại này thì đã là một số tiền rất lớn rồi.
mang-theo-nhai-con/18.html]
Lục Mạn Mạn không bỏ tiền vào ví, mà chia thành hai phần cuộn lại, nhét vào
trong nội y. Cái này có lẽ an toàn hơn bỏ vào ví nhỉ?
Đương nhiên chị gái ở quầy cũng không ngờ cô lại có hành động như vậy, ngơ
ngác trợn tròn mắt nhìn.
Lục Mạn Mạn cười một cái thật đẹp với cô ấy rồi rời đi.
Chu Bỉnh nắm tay em gái chờ ở ngoài, vê phần sao hai đứa nhỏ cũng ra ngoài,
đương nhiên là vì nhóc Chi Chi không nỡ rời xa thím nửa bước rồi.
Dù sao bọn nhỏ cũng đang nghỉ hè, đợi ở nhà cũng là đợi, nên Lục Mạn Mạn
không ngại đem theo một cái đuôi nhỏ.
Còn Chu Bỉnh còn rất biết điều hỏi cô có cần cậu câm ô cho không, đương nhiên
là cần rồi, cho nên cậu cũng đi cùng.
Lục Mạn Mạn đổi tiên xong thì đến các chỗ khác mua một ít chai lọ vại bình, sợi
bông, đồ lọc thậm chí cả khăn sạch, còn có thể thay thế dầu ban đầu bằng gel lô
hội nữa, sau đó cô đi thẳng đến cục Lâm Nghiệp.
Cô giả vờ là người phụ trách của một công ty mỹ phẩm, đi thẳng vào vấn đề là
công ty cần nguyên liệu hoa cỏ, hy vọng có thể tham quan căn cứ vườn hoa ở
đây một chút.
Nhân viên công tác lập tức nhiệt tình tiếp đón cô.
Theo sự hiểu biết của Lục Mạn Mạn, thì khi quốc gia bắt đầu thị trường hóa, miền
Nam đã phát triển mạnh mẽ, các loại nhà máy mọc lên như măng sau mưa, mọi
khía cạnh đều đang đánh sâu vào thị trường miền Bắc. Ví dụ như nhà máy kẹo
ở miền Bắc dù hương vị hay bao bì mười năm vẫn như một, nhưng miền Nam đã
đổi bao bì rực rỡ, hơn nữa còn có nhiều hương vị. Một khi kẹo tiến vào thị trường
miền Bắc thì nhà máy kẹo ở miền Bắc chỉ còn cách đóng cửa.
Những đơn vị lâm vào tình cảnh kinh tế trì trệ, thiếu nhiệm vụ sản xuất, đã bắt
đầu cổ vũ công nhân viên chức tự tìm đường mưu sinh rồi.
Lục Mạn Mạn không rõ tình hình của cục Lâm Nghiệp, nhưng từ thái độ của nhân
viên công tác cũng có thể thấy được một chút.
Trong lúc tham quan, cô đã nhìn thấy căn cứ được gọi là căn cứ vườn hoa, trên
thực tế có rất ít loại hoa được giao trông, nhân viên công tác hơi ngại nói: “Chủng
loại hoa ở chỗ chúng tôi mặc dù hơi ít, vì lúc trước nhu cầu thị trường không lớn
lắm, nhưng bây giờ chúng tôi đang điều chỉnh chắc chắn trong tương lai có thể
đáp ứng được nhiều nhu câu của khách hàng hơn”
Lục Mạn Mạn gật đầu, trước khi đi cô nói lấy một lô nụ hoa về trước, dự kiến cần
hoa hồng, hoa quế và hoa nhài. Nhấn mạnh trọng điểm phải là nụ hoa, cô cũng đề
nghị nên hái vào sáng sớm khi mặt trời chưa mọc.