Lối đi trong toa xe chật ních người, lại đang là mùa hè nóng nực, dù cửa sổ mở
toang thì mồ hôi vẫn tuôn như mưa. Lý Miêu Miêu chen chúc qua, chiếc áo sơ mi
gần như ướt sũng dính chặt vào người.
Cũng may bên trong cô ta mặc khá kín đáo, nếu không thì lộ hết hàng.
Tuy không bị lộ nhưng những ánh mắt hau háu xung quanh khiến Lý Miêu Miêu
cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, cảm giác xấu hổ
xông thẳng lên đỉnh đầu, mặt đỏ bừng.
Ngọc Khê ngồi im không nhúc nhích, coi như không thấy Lý Miêu Miêu.
Sắc mặt Lý Miêu Miêu thay đổi liên tục. Sự phớt lờ của Ngọc Khê khiến cô ta vừa
thẹn vừa giận. Nghĩ đến chặng đường dài tới thủ đô, cô ta kìm nén cơn tức giận
trong lòng, khẽ cắn môi, ra vẻ vô cùng ủy khuất, đôi mắt to tròn long lanh như
muốn tố cáo.
Vẻ yếu đuối của phụ nữ rất dễ khơi dậy sự che chở của đàn ông.
Ngọc Khê lẳng lặng nhìn Lý Miêu Miêu diễn trò. Cô tò mò cực kỳ, tò mò xem tiếp
theo Lý Miêu Miêu sẽ làm gì.
Lý Miêu Miêu không làm Ngọc Khê thất vọng. Đôi mắt to ngập nước, chực chờ rơi
xuống, cái vẻ đáng thương ấy như thể chịu đựng nỗi oan ức tày trời. Giọng cô ta
run rẩy: “Tiểu Khê, cậu thật sự không thèm để ý đến tớ sao? Mua vé không cùng
nhau, đi cũng không cùng nhau, rốt cuộc tớ đã làm sai cái gì?”
Trong đáy mắt Ngọc Khê hiện lên sự kinh ngạc. Cô đã đánh giá thấp độ dày da
mặt của Lý Miêu Miêu rồi. Cô im lặng. Chẳng trách Lý Miêu Miêu có thể lăn lộn
trong giới giải trí, mặt dày chắc chắn là một trong những bí quyết thành công của
cô ta.
Lý Miêu Miêu vẫn luôn quan sát Ngọc Khê. Thấy Ngọc Khê vẫn không thèm đếm
xỉa đến mình, oán khí trong lòng cô ta dâng lên đỉnh điểm. Nhìn thấy người đàn
ông đang cầm tờ báo – Lý Tiêu, đáy mắt cô ta hiện lên vẻ kinh diễm.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Người đàn ông này đẹp trai quá! Trái tim cô ta không nhịn được mà rung động,
cảm giác thôi thúc khiến tim đập càng thêm kịch liệt. Trong tiềm thức, cô ta chỉnh
lại quần áo, muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình.
Ngọc Khê khóe miệng giật giật. Cô quen biết Lý Miêu Miêu bao năm, tuy từng bị
kỹ năng diễn xuất của cô ta lừa gạt nhưng tính cách cô ta thì cô nhìn thấu. Đây là
để mắt tới Lý Tiêu rồi?
Đời trước, ánh mắt Lý Miêu Miêu nhìn Lý Tiêu hình như cũng không bình thường.
Cẩn thận nhớ lại, cô càng thêm khẳng định.
Ngọc Khê nhìn Lý Tiêu với ánh mắt phức tạp. Vận đào hoa này không tốt lành gì
đâu, một đóa hoa đào thối nát, nói không chừng cuối cùng thành “đào hoa sát” ấy
chứ. Cô vạn phần đồng cảm với Lý Tiêu.
Lý Tiêu vốn không muốn xen vào mâu thuẫn của con gái, nhưng lại không hiểu nổi
ánh mắt của Lữ Ngọc Khê. Đồng cảm với anh?
Hai người nhìn nhau, suy nghĩ hoàn toàn lệch sóng, nhưng trong mắt người ngoài
thì lại thành tuấn nam mỹ nữ thâm tình nhìn nhau.
Lý Miêu Miêu ghen tị đến mức không kiểm soát được, quên cả mục đích đến đây.
Mặt cô ta lập tức méo xệch, nhưng rất nhanh lại đổi về vẻ dịu dàng, nũng nịu nói:
“Tiểu Khê, tớ vốn tưởng vị hôn phu của cậu sẽ đưa cậu đi, không ngờ lại không
phải. Nói thật đi, các cậu rốt cuộc khi nào kết hôn thế? Sính lễ cũng nhận rồi,
chắc phải định ngày rồi chứ!”
Mặt Ngọc Khê đen lại. Cô biết ngay Lý Miêu Miêu là loại nhớ ăn không nhớ đòn.
Nhận thấy vẻ đắc ý trong đáy mắt Lý Miêu Miêu, Ngọc Khê bình tĩnh lại.
Thực ra tin đồn nếu biết lợi dụng khéo léo thì ngược lại sẽ là biện pháp bảo vệ.
Ngọc Khê nghĩ thông suốt, hôm nay cho dù có đánh Lý Miêu Miêu một trận thì
cô cũng không thể khâu miệng cô ta lại được.
Đến trường, Lý Miêu Miêu nhất định sẽ tiếp tục tung tin đồn, cô không có cách
nào ngăn cản. Thay vì bị động chấp nhận, chi bằng cứ thừa nhận luôn. Cô là hoa
đã có chủ, lỡ như không tránh được những chuyện nên xảy ra thì có vị hôn phu
cũng sẽ khiến người ta kiêng dè đôi phần.
Ngọc Khê nghĩ vậy rồi ngẩn người. Hình như cô chấp nhận thân phận “vị hôn thê”
của Niên Quân Mân một cách rất tự nhiên, hơn nữa trong tiềm thức cũng không
hề bài xích anh.
Ngọc Khê đang chìm trong suy nghĩ của mình thì Tiết Nhã không nhịn được nữa,
đập bàn đứng dậy, chỉ vào mặt Lý Miêu Miêu: “Cậu đừng có mà ngậm máu phun
người! Lý Miêu Miêu, sao trước kia tớ không phát hiện ra cậu xấu xa như vậy
hả?”
Lý Miêu Miêu rụt cổ lại: “Tớ. tớ nói đều là sự thật, không tin cậu hỏi Ngọc Khê
mà xem”
Trong lòng Lý Miêu Miêu rất kích động, tự cho là đã chặt đứt đường tình duyên
của Ngọc Khê. Cô ta đang đợi Ngọc Khê phản bác để tung bằng chứng chuyện
đính hôn, còn định bôi đen nhân phẩm của Ngọc Khê thêm một trận nữa, từng
đường đi nước bước đều đã tính kỹ rồi.
Ngọc Khê châm chọc nói: “Cậu cũng thật biết quan tâm tớ đấy nhỉ, chuyện vốn
định giữ bí mật cũng bị cậu biết hết rồi. Có phải cậu hay rình mò góc tường nhà
tớ không đấy? Yên tâm đi, chờ tớ kết hôn nhất định sẽ báo cho cậu biết”
luihtml]
Lý Miêu Miêu không kịp phản ứng, trố mắt nhìn: “Cậu thế mà lại thừa nhận?
Không đúng, cậu không nên thừa nhận chứ, sao có thể”
Câu sau chưa kịp thốt ra, Lý Miêu Miêu vội bịt miệng mình lại, mặt trắng bệch.
Ngọc Khê cười mỉa mai: “Không ngờ tớ sẽ thừa nhận à? Để tớ đoán xem, nếu tớ
không thừa nhận, cậu nhất định sẽ nói tớ tham phú phụ bần, nhân phẩm không
tốt, uổng phí cái mặt đẹp, đúng không?”
Đồng tử Lý Miêu Miêu co lại, biểu cảm vi diệu trên mặt đã chứng minh cô ta
chính là nghĩ như vậy.
Trong xe, người xem náo nhiệt rất đông. Vốn dĩ thấy Ngọc Khê cứ lạnh lùng, mọi
người tự động đồng cảm với Lý Miêu Miêu. Nhưng hiện tại cốt truyện đảo chiều,
ánh mắt mọi người trong xe thay đổi hẳn.
Tiếng bàn tán trong xe ngày càng lớn, cuối cùng không còn che giấu nữa, đều là
đang nói về Lý Miêu Miêu. Cô gái nhỏ nhìn thì yếu đuối văn nhược mà tâm địa lại
xấu xa thế.
Thậm chí có bà mẹ còn nhân cơ hội giáo dục con trai, sau này không được chọn
bạn gái kiểu này, tâm cơ quá sâu, để tránh sau này mẹ chồng nàng dâu mâu
thuẫn, bà ta ví Lý Miêu Miêu chẳng khác nào rắn rết.
Lý Miêu Miêu dù da mặt dày đến đâu thì rốt cuộc cũng mới chỉ là cô gái vừa thành
niên. Cô ta ôm mặt, cúi đầu đẩy đám đông chạy khỏi toa xe.
Ngọc Khê nhìn theo cho đến khi Lý Miêu Miêu đi khuất mới thu hồi ánh mắt. Trong
lòng cô thầm vui mừng cho bản thân, cảm thấy mình lại trưởng thành thêm rất
nhiều.
Tiết Nhã vẫn còn tức tối: “Tiểu Khê, sau này phải tránh xa Lý Miêu Miêu ra một
chút”
Ngọc Khê nhếch môi: “Tớ và cậu ta đã cạch mặt nhau rồi, sau này không chọc
đến tớ thì coi như người lạ”
Tiết Nhã vui vẻ: “Thế là đúng đấy. Tớ cứ luôn cảm thấy Lý Miêu Miêu giả tạo, trực
giác của tớ quả nhiên không sai”
Khóe miệng Ngọc Khê cong lên càng đẹp hơn. Tiết Nhã đừng nhìn vô tư vô lo thế
thôi chứ trực giác nhạy bén phết đấy.
Lý Tiêu không nhịn được nhìn Ngọc Khê thêm vài lần, nheo mắt lại, đáy mắt lóe
lên sự thú vị, đột nhiên có chút mong đợi.
Hành trình sau đó, Lý Miêu Miêu không xuất hiện nữa. Lộ trình hai ngày trôi qua
rất nhanh. Khi đến thủ đô vừa vặn là buổi sáng, thời tiết vẫn chưa quá nóng.
Ở trong xe ngửi mùi mồ hôi suốt hai ngày, xuống xe rồi Ngọc Khê mới cảm thấy
mình được sống lại.
Tiết Nhã có chút không chịu nổi, bịt mũi: “Người tớ chua loét cả rồi, không được,
tớ phải đi tìm nhà nghỉ tắm rửa cái đã”
Ngọc Khê vốn là người ít mồ hôi, vừa rồi lại thay áo sơ mi trong nhà vệ sinh, cô
tiếc tiền nên nói: “Vậy tớ đến trường trước, chờ được nghỉ tớ sẽ đi tìm cậu”
Tiết Nhã: “Cậu tự đi nhập học tớ không yên tâm. Thôi, tớ không tắm nữa, đi cùng
cậu nhập học trước đã”
Ngọc Khê xua tay: “Thật không cần đâu, tớ lớn rồi, không lạc được đâu”
Chủ yếu là cô quá rành đường ở thủ đô rồi, lạc thế nào được.
Đáng tiếc Tiết Nhã không nghe lọt tai, kéo tay Ngọc Khê đi theo dòng người ra
cửa ga. Ngọc Khê tay xách túi hành lý nặng trịch, có chút không theo kịp Tiết Nhã.
Đột nhiên Tiết Nhã dừng lại, cười nói: “Thảo nào cứ đòi tự đi nhập học, hóa ra là
có người đón à nha!”
Ngọc Khê ngẩn ra, ló đầu nhìn từ phía sau Tiết Nhã.