Niên Quân Mân đứng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn về phía cửa
ra. Nhìn thấy Ngọc Khê, mắt anh sáng rực lên, sải bước nhanh tới. Trong lúc
Ngọc Khê còn đang ngơ ngác, anh đã thuận tay xách lấy hành lý của cô.
Ngọc Khê tay không, phản ứng chậm nửa nhịp: “Sao anh lại ở đây?”
Niên Quân Mân khẽ tiến lên một bước nhỏ, rút ngắn khoảng cách với Ngọc Khê,
rồi lại bước sang ngang một bước, đứng sóng vai cùng cô, đối diện với Tiết Nhã
và Lý Tiêu.
Niên Quân Mân rất hài lòng với vị trí này, lúc này mới nghiêng đầu trả lời Ngọc
Khê: “Dì Trịnh nói cho tôi biết. Tôi vừa khéo có thời gian nên dì Trịnh nhờ tôi đưa
cô đi nhập học”
Ngọc Khê cũng không nghi ngờ gì, chỉ cảm thấy quá phiền Niên Quân Mân: “Tôi
tự đi là được rồi, đã làm phiền anh nhiều việc quá”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Niên Quân Mân không tiếp lời Ngọc Khê mà hỏi ngược lại: “Bạn của cô à? Không
giới thiệu chút sao?”
Ngọc Khê cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó, nhưng vẫn giới thiệu với Niên Quân Mân:
“Tiết Nhã, anh gặp rồi đấy, bạn tôi. Còn đây là anh họ của Tiết Nhã, đàn anh cùng
trường tôi, Lý Tiêu”
Niên Quân Mân đưa tay ra: “Niên Quân Mân”
Mắt Lý Tiêu lóe lên: “Chào anh, đã nghe danh, vị hôn phu của đàn em Ngọc Khê”
Niên Quân Mân cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, còn Ngọc Khê thì mặt đã đỏ bừng
như gấc chín. Cô cúi gằm mặt xuống theo kiểu “bịt tai trộm chuông”, giả vờ như
không nghe thấy, nhưng trong lòng thì muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống.
Ngọc Khê không dám nhìn Niên Quân Mân. Cô có thể tưởng tượng ra anh nhất
định đang cười nhạo mình. Lúc ở nhà cô chém gió không ít, giờ có cảm giác
như tự mình vả vào mặt mình vậy, đau rát.
Niên Quân Mân nói gì sau đó Ngọc Khê một chữ cũng không lọt tai, đầu óc quay
cuồng. Mãi đến khi Tiết Nhã và Lý Tiêu đi rồi, Ngọc Khê mới phản ứng lại. Cô
không muốn ở riêng với Niên Quân Mân a!
Đáng tiếc đã muộn, cô trơ mắt nhìn Tiết Nhã lên xe buýt đi mất.
Niên Quân Mân nhếch miệng cười, thích thú nhìn bộ dạng đà điểu của Ngọc Khê,
tâm trạng vui sướng bay bổng. Anh còn đang nghĩ cách để tiến triển, không ngờ
lại có “thần trợ công” thế này, mở ra cho anh một hướng đi mới.
Niên Quân Mân cảm thấy nếu anh không chủ động nói chuyện thì Ngọc Khê có
thể nín thinh cả buổi. Thấy mặt trời đã lên cao, nắng thủ đô cũng khá gắt: “Thời
gian không còn sớm, đợi lát nữa người nhập học đông, phải xếp hàng lâu đấy, đi
thôi!”
Tai Ngọc Khê giật giật, cẩn thận phân biệt giọng điệu của Niên Quân Mân. Thấy
vẫn bình thường như mọi khi, cô thở phào nhẹ nhõm, “ừ” một tiếng rồi đi trước
dẫn đường ra trạm xe buýt.
Nụ cười trên môi Niên Quân Mân càng tươi hơn. Cô nhóc này cũng có lúc biết
ngượng ngùng cơ đấy, đây là một tín hiệu tốt. Anh rảo bước đuổi theo Ngọc Khê,
nhưng sau đó lại nhíu mày: “Cô biết đường đi thế nào à?”
Da đầu Ngọc Khê tê rần, may mà phản ứng nhanh: “Trên tàu anh họ của Tiết Nhã
chỉ cho tôi rồi”
Lông mày Niên Quân Mân xoắn lại với nhau. Cái tên Lý Tiêu từ mức độ phòng bị
cấp 2 lập tức thăng cấp lên mức độ phòng bị cấp 1. Anh không thể lơ là cảnh giác
bất cứ lúc nào.
Xe buýt rất đông, toàn là học sinh và phụ huynh. Ngọc Khê không đợi chuyến sau
vì biết chuyến sau người sẽ càng đông hơn, đành cắn răng chen lên xe.
Người chen người, xe buýt mở cửa sổ cũng vô dụng, nhiệt độ trong xe rất cao.
Ngọc Khê vốn ít mồ hôi mà má cũng đỏ ửng. Người phía sau cứ chen lấn xô đẩy
cô. Ngọc Khê mím môi, tay vịn cũng không bám được, vô cùng khó chịu, hai tay
ôm trước ngực, cố gắng giữ khoảng cách với người phía trước.
Xe khởi động, Ngọc Khê đứng vững vàng, ngạc nhiên thấy phía sau không còn ai
xô đẩy mình nữa. Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Niên Quân Mân.
nhap-hochtml]
Thân hình cao lớn của Niên Quân Mân như bức tường thành, một tay bám vào
tay vịn trên đầu, một tay xách hành lý, chắn hết đám người phía sau.
Tim Ngọc Khê lại đập nhanh một nhịp. Khuôn mặt không biết là do nóng hay do gì
khác mà càng đỏ hơn, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Cô phát hiện mình có chút
không thể tự nhiên khi đối mặt với Niên Quân Mân.
Ánh mắt Niên Quân Mân lóe lên: “Có thể xích lại đây một chút, vẫn còn chỗ”
Ngọc Khê theo phản xạ lắc đầu. Cô còn nhớ rõ chuyện vị hôn phu, sao có thể mặt
dày đứng gần anh được. Đáng tiếc ông trời không giúp Ngọc Khê. Đèn đỏ, xe
phanh gấp, quán tính khiến Ngọc Khê ngã nhào về phía sau. Chờ cô muốn lùi lại
thì chút khoảng trống phía sau đã bị chiếm mất rồi.
Niên Quân Mân lại là người nhiều mồ hôi. Đàn ông trưởng thành, sự trao đổi chất
nhanh, lại ở trong không gian chật hẹp, mồ hôi thấm ướt áo. Mũi Ngọc Khê có thể
cảm nhận được hơi thở nam tính ấy, mặt đỏ bừng, vành tai đỏ như sắp nhỏ ra
máu.
Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với Niên Quân Mân như vậy, Ngọc Khê cảm thấy hô
hấp cũng trở nên khó khăn, hai tay chỉ biết ôm chặt trước ngực, không dám cử
động dù chỉ một chút.
Mặt Niên Quân Mân cũng đỏ lựng, bàn tay xách hành lý nổi đầy gân xanh, trái tim
đập thình thịch liên hồi, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Xe đến trạm, Ngọc Khê chạy trốn xuống xe như bị ma đuổi, tay liên tục quạt gió,
cố gắng trấn tĩnh lại. Nhiệt độ trên mặt đã giảm xuống, nhưng trái tim lại mắc
bệnh, cứ nhìn thấy Niên Quân Mân là lại đập loạn nhịp không quy tắc.
Niên Quân Mân xuống xe, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Ngọc Khê. Gió nhẹ thoảng
qua như khẽ chạm vào đầu tim, mang theo giai điệu vui tươi.
Ngọc Khê bình tĩnh lại không ít. Thấy trường học đã ở ngay trước mắt, cô cảm
thấy mình nên nói rõ chuyện vị hôn phu. Chờ Niên Quân Mân đi tới, cô mở lời:
“Cái đó. chuyện vị hôn phu, tôi muốn giải thích một chút”
Niên Quân Mân rũ mắt xuống: “Được, cô nói đi”
Tay Ngọc Khê xoắn xoắn hai bím tóc: “Chuyện này phải kể từ số tiền anh để
lại”
Khả năng ngôn ngữ của Ngọc Khê rất tốt, dăm ba câu đã kể rõ đầu đuôi sự việc,
cuối cùng chốt lại: “Cái đó, mẹ tôi bảo con gái quá xinh đẹp không phải chuyện
tốt, cho nên tôi không phản bác lời Lý Miêu Miêu, cũng không giải thích, sự tình là
như vậy đó”
Mắt Niên Quân Mân sáng rực lên, ho khan một tiếng: “Cho nên tôi là vị hôn phu
giả của cô?”
Ngọc Khê cúi đầu. Cô cảm thấy mình nợ Niên Quân Mân càng lúc càng nhiều,
nhưng cô quá yếu đuối. Cô mím môi: “Nếu anh để ý, tôi sẽ đi giải thích”
Niên Quân Mân thầm trợn trắng mắt trong lòng. Cá đã tự chui vào lưới, nếu anh
còn để nó chạy thoát thì đúng là đầu óc có vấn đề. Anh cố gắng cười: “Tôi không
để ý đâu. Giúp được cô tôi rất vui, như vậy cũng có thể khiến dì Trịnh yên tâm,
chuyện nhỏ này có là gì đâu”
Trong lòng Ngọc Khê thở phào nhẹ nhõm, hạ quyết tâm phải nỗ lực trưởng thành.
Cô cũng không thể cứ mãi tiêu hao tình cảm của Niên Quân Mân dành cho mẹ kế
được. Con người vẫn nên độc lập thì hơn, bản thân mạnh mẽ mới là chân lý.
Ngọc Khê cảm kích nói: “Cảm. cảm ơn anh. Chuyện này coi như anh giúp tôi,
sau này có gì cần giúp đỡ, anh cứ việc nói”
Niên Quân Mân chờ chính là câu này: “Được”
Giờ đã nói rõ ràng, lưng Ngọc Khê thẳng hơn hẳn. Cô dẫn Niên Quân Mân đi vào
trường. Còn chưa bước qua cổng trường thì.
Ngọc Khê đã bị người ta chặn lại!