Niên Quân Mân chắn trước mặt Ngọc Khê, ánh mắt dò xét nhìn người đàn ông
kia. Người đàn ông mặc âu phục rộng thùng thình không vừa người, kẹp nách cặp
táp, đôi mắt hí cứ dán chặt lên người Ngọc Khê, trong mắt ánh lên tia sáng và sự
kích động.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt khỏi người Ngọc Khê, nhìn sang vẻ phòng bị của
Niên Quân Mân, sắc mặt nghiêm túc hơn đôi chút.
Ngọc Khê căng thẳng. Người đàn ông trước mặt là kẻ săn tìm ngôi sao (tinh
tham), còi báo động trong lòng cô vang lên inh ỏi.
Lưng Niên Quân Mân tuy không có mắt nhưng cũng cảm nhận được sự cảnh giác
của Ngọc Khê, ánh mắt nhìn người đàn ông kia càng thêm sắc bén.
Ngô Đại Phong run lên một cái, không nhịn được đưa tay lau mồ hôi lạnh trên
trán: “Ấy ấy, hiểu lầm rồi, tôi không phải người xấu. Tôi là tinh tham của công ty
Duyệt Huy. Duyệt Huy các cô cậu nghe qua chưa? Công ty giải trí số một số hai
trong nước đấy, ngôi sao dưới trướng đều là những tên tuổi nhà nhà đều biết”
Thần kinh Ngọc Khê căng như dây đàn, nghe đến tên công ty thì “phựt” một cái
đứt đoạn. Cô túm chặt lấy áo Niên Quân Mân, trong đầu chỉ có một ý niệm: mau
rời khỏi đây.
Niên Quân Mân không phòng bị Ngọc Khê, sức cô lại không nhỏ khiến anh hơi
loạng choạng. Anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt sầm sì của Ngọc Khê, không hiểu
chuyện gì xảy ra, nén nghi hoặc nhìn cô.
Ngô Đại Phong ngớ người. Phản ứng này không đúng nha. Nghe tên công ty xong
không phải nên mừng rỡ như điên sao?
Sao lại hoàn toàn ngược lại thế này, cứ như Duyệt Huy là thú dữ hay nước lũ
không bằng. Thấy hạt giống tốt sắp đi mất, gã không cam lòng vội vàng đuổi theo:
“Này, từ từ đã, tôi không phải kẻ lừa đảo, tôi có danh thiếp mà”
Bước chân Ngọc Khê càng nhanh hơn. Cô không ngờ sau khi sống lại còn gặp
người của Duyệt Huy sớm hơn cả kiếp trước. Lòng cô rối bời vì cô vẫn chưa
chuẩn bị sẵn sàng.
Niên Quân Mân nhận ra người đàn ông phía sau càng bám theo thì sắc mặt Ngọc
Khê càng khó coi. Anh đột ngột quay đầu lại, quát lớn: “Đứng lại!”
Ngô Đại Phong vội phanh gấp, suýt thì ngã dúi dụi, trông thật buồn cười. Gã nuốt
nước bọt, ánh mắt người đàn ông kia dọa người quá. Gã rụt cổ lại, giơ danh thiếp
ra: “Tôi thật sự không phải kẻ lừa đảo, đây là danh thiếp của tôi”
Niên Quân Mân không nhận, nhìn sang Ngọc Khê cũng đang đứng lại.
Niên Quân Mân không biết tiếng quát của mình đã đánh thức Ngọc Khê. Lòng
Ngọc Khê bình tĩnh lại, hận không thể tự tát mình mấy cái. Mới nghe thấy cái tên
thôi mà tâm trí đã rối loạn, thật quá kém cỏi.
Cô đã sống lại, mọi chuyện chưa hề xảy ra, cô chẳng có gì phải sợ cả. Không ai
biết cô, cô nắm quyền chủ động, không còn là cô gái ngây thơ từng bước rơi vào
bẫy rập nữa.
Quay đầu lại, cô nhìn chằm chằm gã tinh tham đang không ngừng lau mồ hôi. Đời
trước cô chưa từng gặp người đàn ông này, vậy càng không có gì phải sợ. Cô
không nhận danh thiếp cũng chẳng thèm nhìn, giọng điệu lạnh lùng: “Xin lỗi, ông
tìm nhầm người rồi, tôi không muốn làm minh tinh”
Ngô Đại Phong ngây ngốc. Đây là trường Điện ảnh mà, đến đây học chẳng phải
đều vì muốn làm minh tinh sao?
Chắc chắn là vẫn coi gã là kẻ lừa đảo rồi! Nhất định là thế, gã cuống lên.
Niên Quân Mân cướp lời trước khi Ngô Đại Phong kịp mở miệng: “Vị hôn thê của
tôi không học khoa Diễn xuất, ông tìm nhầm người rồi”
Ba chữ “vị hôn thê” được Niên Quân Mân nhấn mạnh một cách đặc biệt.
Ngô Đại Phong sững sờ. Thông tin này làm giá trị của Ngọc Khê trong lòng gã
giảm đi đáng kể. Thời này đính hôn thường là đã qua tay cha mẹ, nếu không có gì
ngoài ý muốn thì chắc chắn sẽ kết hôn.
Mà muốn tạo dựng con đường ngôi sao thì vẫn là độc thân tốt hơn. Trong lòng gã
tiếc hùi hụi nhưng đầu óc cũng rất khôn ngoan, xin lỗi nói: “Ngại quá, làm phiền
rồi”
Ngô Đại Phong dứt khoát bỏ đi. Mặt Niên Quân Mân đen sì. Anh hiểu ra rồi, minh
tinh thì độc thân mới tốt, đây là cái quy tắc chó má gì vậy chứ. May mắn là Tiểu
Khê không muốn làm minh tinh.
Ngọc Khê xác nhận Ngô Đại Phong đã đi khuất tầm mắt mới mỉm cười, nụ cười
xuất phát từ nội tâm. Cô không nhịn được liếc nhìn Niên Quân Mân, cái mác “vị
hôn phu” dùng tốt thật đấy. Giọng cô nhẹ nhàng, vui vẻ nói: “Đi thôi, làm thủ tục
nhập học xong tôi mời anh đi ăn cơm”
Niên Quân Mân cong mắt cười: “Được”
mehtml]
Bước chân Ngọc Khê nhẹ tênh. Cô phát hiện có những chuyện là do mình tự làm
phức tạp hóa vấn đề, tự động áp đặt những giả thiết của bản thân. Sự xuất hiện
của Ngô Đại Phong đã dạy cho cô một bài học, tâm lý cô cũng trở nên mạnh mẽ
hơn không ít.
Vì chậm trễ ở cổng nên lại có thêm không ít sinh viên tới, cổng trường đông nghịt
người.
Do đời này cô không học khoa Diễn xuất nữa nên nhất thời không tìm thấy chỗ
báo danh.
Niên Quân Mân tận dụng lợi thế chiều cao, rất nhanh đã tìm thấy tấm biển của
khoa Văn học Nghệ thuật Điện ảnh Truyền hình: “Đi bên này”
Ngọc Khê cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau. Niên
Quân Mân đang nắm tay cô?
Khóe miệng Niên Quân Mân sắp toác đến tận mang tai. Ngọc Khê không hất ra,
trong lòng anh ngọt ngào như được ăn kẹo!
Người đến báo danh không ít. Niên Quân Mân dắt Ngọc Khê xếp hàng. Nắm tay
giữa chốn đông người, nhan sắc hai người lại cao, mấy cô gái trẻ thẹn thùng lén
nhìn, cảm thấy thật lãng mạn.
Mấy chàng trai thì bạo dạn hơn nhiều, nhưng cũng tiếc nuối, chưa kịp ra tay thì
hoa đã có chủ.
Ngọc Khê hậu tri hậu giác nhận ra mình và Niên Quân Mân đã nắm tay hơn năm
phút. Làn da trắng nõn đỏ bừng, cô cảm thấy đỉnh đầu như đang bốc khói. Lại
nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, cô dù có to gan đến đâu cũng vẫn là con gái,
da mặt mỏng, muốn rút tay về.
Đáng tiếc Niên Quân Mân nắm rất chặt, cúi đầu thì thầm: “Cô chẳng phải nói có vị
hôn phu giả sẽ tránh được phiền toái sao? Hiệu quả thế này rất tốt đấy chứ?”
Ngọc Khê khóe miệng giật giật. Tốt thì có tốt, nhưng cô nổi tiếng mất rồi.
Thời đại này vẫn còn bảo thủ, công khai thể hiện tình cảm chốn đông người thế
này, cô xem như là người đi tiên phong. Hít sâu một hơi, cô tự an ủi mình: đã nổi
tiếng rồi thì cứ nghĩ theo hướng tích cực đi, không cần cô tuyên truyền, ai cũng
biết cô đã có chủ. Cô cúi đầu, mặc kệ Niên Quân Mân dắt tay.
Rất nhanh đã đến lượt Ngọc Khê, lúc này Niên Quân Mân mới buông tay ra. Giấy
báo nhập học ở trong túi, Niên Quân Mân cũng chẳng cần Ngọc Khê động tay,
nhanh nhẹn giúp cô làm thủ tục nhập học.
Ngọc Khê cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Niên Quân Mân cũng quá chu đáo rồi,
thế này đâu giống vị hôn phu giả, đến vị hôn phu thật cũng chưa chắc đã săn sóc
được như Niên Quân Mân.
Nghĩ vậy tim Ngọc Khê lại lỡ một nhịp. Cô lén nhìn Niên Quân Mân, vẫn là khuôn
mặt lạnh lùng như quân bài tú lơ khơ ấy, cô thầm niệm mấy lần “mình nghĩ nhiều
rồi”.
Vì có Niên Quân Mân ở đây nên không cần đàn anh giúp dẫn đường, Niên Quân
Mân rất hài lòng về điều này.
Tuy Ngọc Khê chuyển khoa nhưng vẫn ở chung tòa ký túc xá với khoa Diễn xuất.
Ngọc Khê ôm chăn màn vừa nhận, nhìn tòa ký túc xá quen thuộc, nơi đây chứa
đựng những ký ức tồi tệ nhất của cô.
Niên Quân Mân tinh ý hỏi: “Mệt lắm hả? Có nặng không, đưa tôi cầm cho!”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê lắc đầu: “Không nặng đâu, đi thôi!”
Phòng ngủ ở tầng 3, phòng 306. Lúc lên cầu thang, họ đụng mặt Lý Miêu Miêu
đang đi xuống. Trong lòng Lý Miêu Miêu hận chết Ngọc Khê, cô ta phải đứng
suốt cả chặng đường đều là lỗi của Ngọc Khê. Nghĩ đến những lời nói xấu Ngọc
Khê vừa rồi trong phòng ngủ, Lý Miêu Miêu đắc ý trong lòng. Cô ta sẽ cô lập Ngọc
Khê, sau này có Lữ Ngọc Khê chịu khổ.
Ngọc Khê không nhìn Lý Miêu Miêu, ngược lại chăm chú nhìn cô gái đi cùng,
Vương Điềm Điềm. Tên thì ngọt ngào (Điềm Điềm nghĩa là Ngọt Ngào), đáng tiếc
tâm tư lại thâm trầm.
Ngọc Khê lướt qua hai người Lý Miêu Miêu, không phát hiện ra Niên Quân Mân
nhìn Vương Điềm Điềm với ánh mắt nghi hoặc thêm một cái.
Lúc này, tiếng giày cao gót vang lên, người chưa thấy đâu mà tiếng đã tới trước:
“Điềm Điềm, đợi mẹ với”
Ngọc Khê và Niên Quân Mân đứng gần nhau, hành lang lại hẹp, cô cảm nhận rõ
ràng thân người Niên Quân Mân cứng đờ lại.