Sự chú ý của Ngọc Khê dồn cả vào Niên Quân Mân. Cô hơi ngẩn người nhìn Niên
Quân Mân giật lấy cái chăn trên tay mình. Giờ thì Ngọc Khê tay không, toàn bộ
hành lý đều trên người Niên Quân Mân.
Lúc này người phụ nữ trên lầu đã đi xuống. Ngọc Khê nhớ rõ bà ta, mẹ của
Vương Điềm Điềm. Cô nhớ kỹ được vì bà ta là người nhìn người bằng nửa con
mắt, sự khinh bỉ năm xưa bà ta dành cho cô khắc quá sâu trong ký ức.
Người phụ nữ bảo dưỡng rất tốt, trông khá trẻ, tóc tai chải chuốt tỉ mỉ, dáng người
cũng không bị phát tướng, tay xách túi, giọng điệu ôn nhu nhưng đôi mắt không
lừa được người, đậm chất con buôn.
Ngọc Khê lạnh mặt. Người phụ nữ nhìn Ngọc Khê thêm vài lần, chú ý đến quần
áo của cô, đáy mắt bà ta lóe lên tia khinh thường, cằm hất lên cao ngạo, ra vẻ
mình ưu việt lắm.
Ngọc Khê không nhịn được trợn trắng mắt. Cao cao tại thượng cho ai xem chứ.
Cô xoay người đi lên lầu, đến tầng 3 thì đột ngột quay lại, quan sát Niên Quân
Mân đang mặt vô biểu tình.
Niên Quân Mân nhíu mày: “Sao nhìn tôi như thế?”
Ngọc Khê nghiêng đầu: “Anh có quen người phụ nữ vừa rồi không?”
Niên Quân Mân không ngờ Ngọc Khê quan sát nhạy bén như vậy. Anh không phải
người hay nói dối, im lặng vài giây rồi đáp: “Có quen, một người xa lạ thôi. Đi thôi,
không còn sớm nữa, còn phải đi mua đồ dùng sinh hoạt”
Niên Quân Mân rõ ràng không muốn nói, Ngọc Khê cũng không truy hỏi nữa:
“Được, tôi còn phải mời anh đi ăn cơm nữa”
“Ừ”
Đời trước phòng ngủ của Ngọc Khê là 405, đời này là 306. Khởi đầu mới, bạn
cùng phòng mới, cô vẫn rất mong chờ.
Vì đến muộn nên trong phòng đã có bốn bạn cùng phòng đến trước. Căn phòng
không lớn, tính cả phụ huynh nữa thì chật ních. Phòng 8 người, tên của mỗi
người đã được dán sẵn trên giường. Ngọc Khê nhanh chóng tìm thấy tên mình ở
giường tầng trên gần cửa ra vào. Cô rất hài lòng với vị trí này, cô thích giường
tầng trên vì sạch sẽ hơn.
Ngọc Khê xinh đẹp nên khi bước vào phòng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Sau một thoáng im lặng ngắn ngủi.
Một cô gái dáng người thấp bé, hơi mũm mĩm chạy tới: “Bạn học, cậu có đi nhầm
phòng không đấy? Đây không phải khoa Diễn xuất đâu”
“Không nhầm đâu, tớ không học khoa Diễn xuất”
Cô gái nhìn tên dán trên giường: “A, thật hay đùa đấy? Cậu thật sự là Lữ Ngọc
Khê?”
Ngọc Khê bị biểu cảm sinh động của cô gái chọc cười: “Đúng vậy, tớ chính là Lữ
Ngọc Khê, bạn cùng phòng của cậu, sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn”
Cô gái há hốc mồm, càng thêm kích động: “Ha ha, nhan sắc này của cậu nghiền
nát khoa Diễn xuất luôn ấy chứ, thật làm nở mày nở mặt cho khoa chúng ta. Chào
cậu, tớ là Viên Viện, mong được giúp đỡ”
Nhờ có Viên Viện mở đầu, Ngọc Khê lại tự nhiên hào phóng nên nhanh chóng
chiếm được cảm tình của các bạn cùng phòng, mọi người vui vẻ giới thiệu tên
nhau.
Bốn bạn cùng phòng, Viên Viện và Hứa Lâm là người miền Nam, Tần Nhụy và
Ngô Liễu là người miền Bắc. Nhìn dáng người cũng có thể nhận ra, con gái miền
Bắc thường cao ráo hơn một chút.
Vì phải dọn dẹp giường chiếu, mọi người còn phải đi mua đồ dùng hàng ngày nên
sau khi trao đổi tên tuổi thì ai làm việc nấy.
Ngọc Khê không có giẻ lau, Viên Viện cho cô mượn. Lau sạch giường, trải chăn
chiếu, cất hành lý vào tủ, trước sau chưa đến mười phút.
Niên Quân Mân nhìn chằm chằm cái tủ chưa khóa: “Lát nữa mua cái khóa về
khóa lại”
Ngọc Khê mở túi đồ, vui vẻ lấy ra một cái khóa: “Tôi có dự kiến trước rồi, ở nhà
đã mua sẵn”
Niên Quân Mân nhận lấy, liếc mắt liền nhận ra là loại khóa mới nhất: “Thật tinh
mắt”
Ngọc Khê mới sẽ không nói, đời trước chính vì cái tủ không khóa mà Lý Miêu
Miêu mới có cơ hội vu oan cho cô. Đời trước, cô phụ trách dọn dẹp phòng, Lý
Miêu Miêu cùng các bạn khác đi mua đồ dùng, cô chưa bao giờ nghĩ Lý Miêu
Miêu sẽ lén giấu đi một chiếc chìa khóa.
nghi-ngohtml]
Đã trải qua bài học xương máu, tự nhiên phải trưởng thành. Lúc đến đây, cô cố ý
đi mua khóa, hơn nữa chỉ mang theo một chiếc chìa khóa bên người. Khi còn yếu
thế, cô chỉ có thể cố gắng cẩn thận hết mức để ngăn chặn rắc rối.
Ngọc Khê cầm ví tiền, khóa tủ lại: “Không còn sớm nữa, tôi mời anh đi ăn cơm
trước nhé”
Niên Quân Mân nhếch mép cười: “Được”
Ngọc Khê không chọn ăn ở căng tin mà định ra quán ăn nhỏ ngoài trường. Niên
Quân Mân giúp cô nhiều việc như vậy, lần này cô phải “xuất huyết” rồi.
Trên đường đi, Ngọc Khê nhẩm tính chi tiêu trong đầu. Lúc đi, ba cô nhét cứng
cho cô 500 tệ. Vì chuyển khoa nên học phí rẻ hơn một trăm, cô đóng 270 tệ học
phí, phí ký túc xá nửa năm 70 tệ, tiền sách vở 50 tệ, tổng cộng hết 390 tệ. Số tiền
ba cho vẫn còn dư nguyên.
Cộng thêm tiền riêng, trong túi cô tổng cộng có hơn 1200 tệ.
Cô từng học đại học nên biết, tuy chưa xem chính sách trợ cấp nhưng mỗi tháng
có 50 tệ trợ cấp, tiết kiệm một chút thì mỗi tháng cũng đủ tiền ăn.
Cô đang cân nhắc xem làm thế nào để biến số tiền trong tay thành tiền sống, để
tiền đẻ ra tiền chứ không phải nằm chết dí trong túi. Nhà cô còn nợ một khoản
tiền không nhỏ đâu!
Niên Quân Mân không quấy rầy Ngọc Khê, anh cũng đang thất thần. Anh từng
nghĩ ký ức hồi nhỏ đã mơ hồ, từng không chỉ một lần nghĩ rằng sau này có gặp lại
cũng sẽ không nhận ra.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nhưng không ngờ anh chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra ngay. Thật buồn cười, anh
tự giễu chính mình, không muốn hồi tưởng thêm nữa.
Hai người đi đến cổng lớn, người qua lại tấp nập toàn là phụ huynh và học sinh.
Ngọc Khê chỉ về phía trước bên phải: “Phía trước có quán ăn nhỏ, anh xem có
được không?”
Niên Quân Mân: “Được”
Ngọc Khê không nhịn được nhìn Niên Quân Mân thêm vài lần. Cô vốn không phải
người vô tâm vô tính, lập tức nhận ra tâm trạng Niên Quân Mân không tốt. Hình
như sau khi gặp hai mẹ con Vương Điềm Điềm, khí áp quanh người Niên Quân
Mân xuống rất thấp. Cô quan tâm hỏi: “Anh ổn chứ?”
Niên Quân Mân sững sờ, sự u ám trong lòng bỗng chốc tan biến, thay vào đó là
niềm vui sướng. Ngọc Khê để ý đến cảm xúc của anh, đây là tín hiệu tốt. “Tôi
không sao, cô chắc đói rồi, đi thôi!”
Ngọc Khê chớp mắt. Tâm tư đàn ông thật khó đoán, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn
lật bánh tráng.
Đang giờ cơm, quán ăn nhỏ khá đông khách. Ngọc Khê đợi một lúc mới có bàn
trống. Dạ dày cô dễ tính, món gì cũng ăn được, nhưng thích nhất là món cay Tứ
Xuyên. Vị cay kích thích vị giác, nghĩ đến là thèm chảy nước miếng.
Vì mời Niên Quân Mân ăn cơm nên cô đưa thực đơn cho anh. Niên Quân Mân
cũng không khách sáo, liếc qua rồi gọi bốn món: thịt xào, cá hầm ớt và hai món
rau xanh.
Ngọc Khê lại ngẩn người. Cô không cần gọi nữa vì đây đều là những món cô
thích ăn. Món cá hầm ớt cô được cô cả đưa đi ăn một lần là nhớ mãi, về nhà cứ
nhắc suốt. Nhà nghèo tiếc tiền đi quán, mẹ kế cuối cùng cũng mày mò tự nấu
được món này.
Ngọc Khê không ngốc, cũng không khờ. Cô vẫn luôn tự ám thị mình là không thể
nào, nhưng những hành động của Niên Quân Mân cứ liên tục để lộ ý tứ của anh.
Niên Quân Mân vẫn luôn quan sát Ngọc Khê. Thấy cô trầm tư, trong lòng anh thót
một cái. Anh hiểu quá rõ Ngọc Khê, nhanh quá lại hóa hỏng việc. Mắt anh lóe lên:
“Dì Trịnh dặn tôi đưa cô đi ăn chút gì ngon ngon, còn liệt kê hết những món cô
thích cho tôi biết, chỉ sợ cô tiếc tiền không dám ăn. Không ngờ cô lại mời khách,
tôi đành mượn hoa hiến phật hoàn thành nhiệm vụ dì Trịnh giao cho vậy”
Ngọc Khê không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của Niên Quân Mân, cuối cùng cũng
tin. Mẹ kế có thể làm ra chuyện này. Nhưng việc này cũng để lại dấu ấn không
nhỏ trong lòng cô, đến chính cô cũng không phát hiện ra ánh mắt mình dừng lại
trên người Niên Quân Mân ngày càng nhiều.
Niên Quân Mân không dám manh động, liên tục uống nước lọc cho bớt căng
thẳng.
Lúc này, từ cửa quán ăn truyền đến tiếng oán trách: “Con đã bảo nhanh lên rồi mà
mẹ cứ lề mề, mẹ xem, giờ làm gì còn chỗ mà ăn”
“Được được, mẹ sai rồi. Chúng ta không ăn ở quán nhỏ nữa, đi nhà hàng lớn ăn
nhé”
Giọng người phụ nữ lộ vẻ lấy lòng và dè dặt.
Cốc nước trên tay Ngọc Khê sóng sánh đổ ra ngoài. Cô quay đầu lại với cái cổ
cứng đờ, dường như nghe thấy cả tiếng xương cốt kêu răng rắc.