Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con

Thập niên 80: Mỹ nhân nõn nà gả cho quân nhân mang theo nhãi con - 24



Cô bé hớn hở vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé, nói: “Ăn rồi ạ, ăn rồi ạ, buổi sáng chúng

cháu ăn mì nóng với bánh bao thịt rất lớn, thím có đói không, cháu lấy bánh bao

thịt lớn cho thím nha, bánh bao thịt lớn ngon lắm!”

Bé con nào cũng nói chuyện đáng yêu dễ thương như thế sao?

Lục Mạn Mạn không nhịn được cười, có điêu, buổi sáng cô thường ăn bánh kem,

bánh mì kẹp hoặc ngũ cốc, không thích ăn bánh bao thịt, cô bảo bé ngoan học

tiếng Anh với anh trai tiếp, sau đó vào phòng bếp dặn dì Điền: “Hấp cho tôi chén

canh trứng là được rồi”

Dì Điền tay chân nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã bưng lên một chén canh trứng

mềm núc ních.

Chillllllll girl !

Canh trứng gà vừa ra khỏi nồi còn rất nóng, Lục Mạn Mạn vừa chờ nó nguội bớt,

vừa giơ tay lướt điện thoại di động một chút theo bản năng. Kết quả, tất nhiên

không thể được như mong muốn.

Người hiện đại luôn có tật này, tay không lúc nào rời nổi khỏi cái điện thoại.

Trong lòng Lục Mạn Mạn bực bội trong chốc lát, bỗng nhiên nhìn thoáng qua, thấy

dì Điền vẫn chưa rời đi, vẻ mặt còn có vẻ muốn nói lại thôi.

Lục Mạn Mạn: “Dì Điền, có chuyện gì thì dì cứ nói đi”

Dì Điền đi tới: “Đồng chí Lục, lúc nấy bác với thím họ kia của cháu lại gọi điện

thoại tới”

Từ ngày Lục Mạn Mạn gặp mấy người kia, dì Điền đã nói cho Lục Mạn Mạn, ban

ngày bọn họ gọi điện thoại tới mấy lần.

Tất nhiên Lục Mạn Mạn biết chuyện gì xảy ra, cô cũng không để ý, nói: “Gọi thì

gọi, đừng quan tâm tới bọn họ thôi, không được nữa thì dì cứ nói cho bọn họ biết,

nếu còn quấy rây nhà mình nữa thì sẽ trình báo công an”

Nhưng thứ dì Điền muốn nói không phải chuyện đó, dì ấy nhỏ giọng nói với Lục

Mạn Mạn: “Sáng nay tôi ra chợ, lúc đi tới ngoài cổng nhà chúng ta, thì thấy hai

ông bà lão khoảng chừng sáu mươi tuổi ngồi rình ở ngoài, nhìn thấy ai cũng giữ

chặt lại hỏi có biết một người tên”

Ngón tay Lục Mạn Mạn dừng lại, nhíu mày: “Tên tôi?”

Dì Điền gật đầu, tiếp tục nói: “Viện chúng ta lớn như thế, nhiều người ở đến vậy,

hỏi tên chưa chắc đã biết được ai là ai, tất nhiên chẳng người nào để ý tới bọn

họ, họ lại đi khắp nơi nói Lục Mạn Mạn lừa cắp vòng tay vàng của bọn họ mà

không lo việc cho bọn họ nữa gì đó”

Lục Mạn Mạn không giận mà ngược lại còn mỉm cười: “Vậy sao”

Dì Điền làm việc ở nhà họ Chu, tất nhiên mọi việc đều hướng vê nhà họ Chu, mặc

dù trong lòng có chút bất mãn với Lục Mạn Mạn, chủ yếu cũng vì trước kia Lục

Mạn Mạn có một số hành vi thật sự khiến người ta khó chịu, ví dụ như điều kiện

trong nhà rõ ràng không kém, vậy mà lại hà tiện không cho cháu trai cháu gái ăn

uống đầy đủ, thay vào đó, chính mình thì lại thường xuyên lén đi ăn ngon, còn

chưa bao giờ cho lũ trẻ một vẻ mặt tử tế với các cháu.

Vậy mà hai ngày nay lại giống như biến thành người khác, không keo kiệt với hai

cháu nữa, nhất là với cháu gái Chu Chi Chi còn có thể gọi là thân thiết, trông có

vẻ như cô thật sự thích đứa nhỏ, nếu không thì đứa nhỏ cũng sẽ không dính cô

như vậy.

mang-theo-nhai-con/24.html]

Tóm lại, dù nói thế nào thì cô cũng là vợ của thủ trưởng, dì Điền cũng cần phải

nhắc nhở cô, coi như là vì bảo vệ danh dự cho thủ trưởng.

Nhưng thay vào đó, đồng chí Lục lại nở một nụ cười.

Dì Điền sợ cô không để ý tới chuyện này, vội vàng nghiêm trọng nói với cô: “Đồng

chí Lục, chuyện này chỉ e là”

Lục Mạn Mạn ngắt lời dì ấy: “Dì Điền, buổi sáng khi Chu Nghiêm Phong đi có nói

buổi trưa sẽ về ăn cơm không?”

Dì Điền có hơi sửng sốt, không ngờ đột nhiên cô lại hỏi chuyện này, lập tức lắc

đầu nói: “Thủ trưởng không dặn dò gì, nếu là bình thường thì sẽ không trở về”

Lục Mạn Mạn nói: “Được rồi, bây giờ dì gọi điện thoại cho anh ấy giúp tôi, tôi có

việc tìm anh ấy.

Dì Điền lại ngây ngẩn cả người, không biết là tư duy của đồng chí Lục nhảy cóc

quá, hay là vì dì ấy lớn tuổi không theo kịp tiết tấu của đồng chí Lục, sao đột

nhiên lại muốn gọi điện thoại cho thủ trưởng chứ?

Lục Mạn Mạn thấy dì ấy do dự, nâng cằm hơi nghiêng đầu hỏi: “Có vấn đề gì

không?”

“À, à không!”

Dì Điền đi gọi điện thoại ngay!

Phía Chu Nghiêm Phong đang bận rộn, nhưng nghe thấy Lục Mạn Mạn có việc,

cũng không vội cúp điện thoại.

Anh nói: “Em nói đi’

Giọng nói trước sau như một, không mang theo cảm xúc gì, khiến người nghe

không thể được trạng thái chân thật trong nội tâm của anh lúc này.

Lục Mạn Mạn cũng lười đoán tâm trạng của anh, chỉ kể lại cho Chu Nghiêm

Phong mọi chuyện, từ việc bác và thím họ của cô tới cửa thế nào, bọn họ ôn lại

chuyện cũ trong viện ra sao, đến khi bọn họ trả lại di vật của mẹ cho cô, cuối cùng

là lúc bọn họ đổi ý, đứng trước cổng quân khu thấy người bôi nhọ danh tiếng của

cô. Tất nhiên, cô bỏ qua chuyện trước kia mình để mắt đến chiếc vòng vàng nọ,

sau đó còn quay hai vợ chồng già kia vòng vòng.

Về chuyện Hạ Kiến Sơn, tối hôm qua Chu Nghiêm Phong đã nói gì nhỉ, anh bảo

“Những chuyện này, em nên nói cho tôi biết sớm, giao cho tôi xử lý”.

Lục Mạn Mạn đã ghi nhớ thật kỹ từng chữ trong lòng, sau này có việc sẽ lập tức

tìm tới Chu Nghiêm Phong.

Cũng bởi, tại sao cô phải tự mình ra mặt đối phó chứ, ai mà rảnh rỗi làm mấy trò

vớ vẩn với bọn họ, giao cho Chu Nghiêm Phong tốt hơn biết bao, dù gì anh cũng

là thủ trưởng, xử lý mấy chuyện nhỏ thế này chẳng mấy chốc là xong, hơn nữa

không sợ để lại tai họa gì về sau.

Kết quả là, sau khi cô dông dài huyên thuyên một hồi lâu, phía bên kia vẫn im

lặng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.