Lôi Âm chặn cửa không tránh ra: “Tiểu Khê, cho cô ta vào không?”
Ngọc Khê biết ngay, với tính cách của Lý Miêu Miêu, biết cô mở cửa hàng mà
không đến chiếm tiện nghi mới là lạ: “Không cần đâu, tớ dọn xong rồi, chúng ta đi
ăn cơm thôi!”
Lôi Âm vui vẻ đáp: “Được”
Lôi Âm chặn Lý Miêu Miêu, Ngọc Khê nhanh nhẹn khóa cửa, hai người xoay
người đi xuống lầu.
Lý Miêu Miêu bê hộp cơm, hung tợn trừng mắt nhìn Lôi Âm. Cô ta nghĩ một cách
cực đoan rằng tất cả là tại Lôi Âm. Nếu không có Lôi Âm, biết đâu giờ cô ta cũng
là bà chủ cửa hàng này rồi. Càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy.
Đặc biệt là mỗi lần cô ta muốn tiếp cận Ngọc Khê thì Lôi Âm đều ngáng đường.
Trong lòng cô ta càng khẳng định Lôi Âm đã cướp đi những thứ vốn thuộc về
mình. Cô ta chạy nhanh vài bước, chắn trước mặt hai người: “Tiểu Khê, cậu chưa
ăn cơm phải không? Tớ mua cơm tối cho cậu này, thịt kho tàu và sườn xào đấy.
Mấy hôm nay cậu vất vả rồi, tẩm bổ chút đi”
Ngọc Khê liếc xéo: “Tớ chưa bị lú lẫn hay hay quên đâu. Tớ nhớ là chúng ta đã
cắt đứt quan hệ từ lâu rồi”
Lý Miêu Miêu tỏ vẻ tủi thân: “Tớ biết tớ sai rồi, cậu không thể cho tớ một cơ hội
sửa sai sao?”
Ngọc Khê cười nhạo: “Nói thẳng đi, cậu nhắm trúng bộ nào rồi, muốn mang đi
miễn phí chứ gì?”
“Tớ nhắm trúng. à không, không, tớ chỉ đến để làm hòa thôi”
“Ồ, nếu vậy thì tớ không đồng ý hòa giải. Tớ sẽ không để một con rắn độc chực
chờ cắn mình ở bên cạnh đâu, cậu hết hy vọng đi”
Lý Miêu Miêu ngây ngốc nhìn Ngọc Khê đi xa. Ngọc Khê hiện tại quá xa lạ, còn xa
lạ hơn lần trước. Cô ta hoài nghi liệu mình có thực sự từng quen biết Lữ Ngọc
Khê hay không?
Lữ Ngọc Khê hiện tại biết ăn mặc, tự tin ngời ngời, lại còn là bà chủ một cửa
hàng. Tất cả những điều này đều khiến cô ta ghen tị.
Đặc biệt là ở phòng ngủ hay trên lớp, nhắc đến Lữ Ngọc Khê ai cũng khen thông
minh, nghĩ ra được ý tưởng cho thuê quần áo. Cùng là dân quê lên tỉnh, bị đem ra
so sánh với Ngọc Khê, lòng ghen tị trong cô ta chuyển thành thù hận. Nếu không
có Lữ Ngọc Khê thì tốt biết bao.
Ngọc Khê một chút cũng không để Lý Miêu Miêu trong lòng. Tầm nhìn của cô giờ
đã rộng mở hơn nhiều, không cần thiết phải phí tâm tư lên người Lý Miêu Miêu,
không đáng.
Ăn cơm xong, Ngọc Khê và Lôi Âm về phòng ngủ. Nhóm Viên Viện vẫn chưa về,
chỉ có Diệp Mai đang đọc sách.
Ngọc Khê rửa mặt xong hỏi: “Mấy cậu ấy vẫn chưa về à?”
Diệp Mai đặt sách xuống: “Ừ, chắc phải đợi chợ đêm tan mới về!”
Nói xong Diệp Mai lại tiếp tục đọc sách. Ngọc Khê rót nước, quay lại bàn với Lôi
Âm chuyện nhập thêm quần áo mới. Hiện tại đã có vốn, đồ nam cũng có thể triển
khai được rồi, khá nhiều người đến hỏi thuê đồ nam mà không có.
Một tiếng sau, nhóm Viên Viện mới về. Năm cô gái thành phố, gia cảnh khá giả,
dù có nhân nhượng Ngọc Khê và Diệp Mai đến đâu thì khoảng cách vẫn rất rõ
ràng.
Ngọc Khê nghèo, ngày ngày bôn ba vì tiền, không có nhiều thời gian để giao lưu
tình cảm với bạn cùng phòng.
Lôi Âm đã thành bạn với Ngọc Khê, lại có chung cửa hàng nên lúc nào cũng dính
lấy nhau.
Gia cảnh Diệp Mai không tốt lắm, chỉ muốn nỗ lực học tập để đổi đời. Trừ mấy lần
đầu đi dạo cùng mọi người, thời gian còn lại cô ấy đều ở thư viện học bài.
Một phòng ngủ chia thành ba nhóm nhỏ. Điều đáng mừng duy nhất là tình cảm
bạn bè trong phòng vẫn không đổi, so với các phòng khác thì đã là tốt lắm rồi.
Tối đến sắp tắt đèn, Viên Viện – người giao thiệp rộng, tin tức linh thông nhất –
ghé vào mép giường thì thầm: “Các cậu đoán xem, ngày mai Duyệt Huy có những
ai đến tuyển diễn viên?”
Tiết Nhã: “Cũng khó cho cậu nhịn được đến tận tối mới nói. Đừng úp mở nữa, có
những ai thế?”
Viên Viện bĩu môi: “Cậu thật nhạt nhẽo. Thôi tớ không bán nút nữa. Nghe nói đạo
diễn Vương sẽ đích thân đến tuyển vai. Duyệt Huy vừa là nhà đầu tư, vừa là đơn
vị sản xuất, họ rất coi trọng đợt tuyển này. Nghe nói tổng giám đốc cũng sẽ đích
thân đến dự. Tiếc là mai chúng ta phải đi học, không có cơ hội nhìn thấy”
Ngọc Khê biết tổng giám đốc Duyệt Huy là Tiền Trung Á, biệt danh “Tiền Quan
Trọng”. Vị này đúng là không làm hổ thẹn cái tên của mình. Nghĩ đến đời trước,
cô nhắm mắt lại.
khong-bo-quahtml]
Ngày thứ ba, buổi tuyển chọn diễn ra ở giảng đường lớn tầng một.
Nhóm Ngọc Khê đi vào khu giảng đường. Chà chà, tầng một chật ních người.
Ngọc Khê cũng được mở rộng tầm mắt. Mấy ngày nay cô gặp nhiều người đẹp
rồi, nhưng trận thế hôm nay còn lớn hơn nhiều.
Đạo diễn Vương, Ngọc Khê biết, là đạo diễn nổi tiếng trong nước. Qua lời phổ
cập của Viên Viện cô mới biết bộ phim đoạt giải ở Quảng Châu chính là của đạo
diễn Vương. Cũng chính nhờ giải thưởng đó mà ông một bước lên hàng danh
đạo. Được đóng vai chính trong phim của đạo diễn Vương chính là một bước lên
trời, vai phụ cũng tốt, có thể bớt đi rất nhiều đường vòng.
Mỗi khi nghe Viên Viện phổ cập kiến thức, Ngọc Khê lại tự chê trách tầm nhìn hạn
hẹp của mình ở đời trước, chỉ biết đến mỗi cái giếng của mình, cái gì cũng không
biết.
Ngọc Khê nhìn các đàn chị đang hồi hộp chờ đợi, đáy mắt ánh lên tia sáng. Cô
cũng phải nỗ lực, nỗ lực để nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn.
Trưa tan học, người dưới lầu đã vãn bớt, những người còn lại tay cầm số báo
danh chờ thử vai.
Diệp Mai tiếc nuối nhìn Ngọc Khê một cái, thấy Ngọc Khê mắt nhìn thẳng đi ra
ngoài thì khẽ thở dài.
Ngọc Khê giả vờ không nghe thấy. Nhưng vừa ra khỏi cổng lớn, cô mím môi.
Người đàn ông phía trước cô có ấn tượng, là tay săn sao hồi đầu năm học, Ngô
Đại Phong.
Trước mặt Ngô Đại Phong là Vương Điềm Điềm và Lý Miêu Miêu. Điều khiến cô
ngạc nhiên là mẹ của Vương Điềm Điềm cũng ở đó, lại còn đang nói cười vui vẻ
với Ngô Đại Phong.
Ngô Đại Phong nhìn thấy Ngọc Khê đi ra, mắt sáng rực lên như đèn pha ô tô: “Tôi
đợi cô ở cổng mãi. Cô gái, bên trong đang tuyển diễn viên đấy, vào thử xem thế
nào?”
Ngọc Khê lạnh lùng: “Tôi không phải diễn viên, ông tìm nhầm người rồi”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Mẹ của Vương Điềm Điềm đã đi tới: “Vừa rồi người anh nói chính là cô bạn học
này sao?”
Ngô Đại Phong gật đầu: “Đúng vậy, bà Vương, cô ấy thực sự rất phù hợp”
Từ khi nhìn thấy Ngọc Khê, Ngô Đại Phong vẫn luôn cân nhắc. Kinh nghiệm nói
cho gã biết, cô gái này nếu được tôi luyện diễn xuất, chỉ cần không phải kẻ ngốc
thì nhất định sẽ nổi tiếng!
Vừa hay công ty đầu tư phim, gặp vấn đề về chọn diễn viên, gã nghe loáng
thoáng được một câu rồi cố ý phóng đại lên, không ngờ công ty lại tổ chức tuyển
chọn công khai thật. Gã mừng thầm đã lâu, ở đại sảnh không thấy người đâu, còn
đang hối hận sao không hỏi tên, vốn định ra cổng thử vận may, không ngờ lại gặp
được thật.
Ngọc Khê có chút bực bội, xoay người bỏ đi. Đúng là cái gì cần đến thì sẽ đến, dù
có sống lại cũng trốn không thoát!
Ngô Đại Phong vội chặn lại: “Cô gái, thử vai không mất mấy phút đâu”
Ngọc Khê chẳng thèm để ý, lạnh mặt đi tiếp. Nhưng Ngô Đại Phong thề không bỏ
qua, cứ chắn đường. Sắc mặt Ngọc Khê càng lạnh hơn: “Ông đừng đi theo nữa.
Tôi nói lần cuối cùng, tôi sẽ không đi đóng phim”
“Cô ấy nói sẽ không đóng phim, ông không hiểu tiếng người à?”
Ngọc Khê nhìn thấy Niên Quân Mân đang đi tới, thân thể phản ứng nhanh hơn
não, chính cô cũng không phát hiện ra tay mình đã tự nhiên nắm lấy áo Niên
Quân Mân: “Sao anh lại tới đây?”
Niên Quân Mân xoa đầu Ngọc Khê: “Đến đưa chút đồ ăn cho cô, tiện thể thăm cô
luôn”
Lúc này Ngọc Khê mới chú ý đến cái túi lưới trên tay Niên Quân Mân, mặt hơi đỏ:
“Tốn kém quá”
Niên Quân Mân nhìn ngón tay Ngọc Khê đang túm áo mình, tim như bị lông vũ
quét qua ngứa ngáy: “Đói rồi phải không, đi ăn cơm thôi”
“Ừ”
“Chờ chút đã, cậu em, cô bé này thật sự rất hợp với vai diễn đó”
Mẹ của Vương Điềm Điềm đột nhiên lên tiếng, mọi người đều nhìn bà ta.
Niên Quân Mân buông thõng tay xuống, thuận thế nắm lấy tay Ngọc Khê: “Bà
Tôn, bà không cảm thấy bà quản quá nhiều việc rồi sao?”
Tôn Thiên Thiên sững sờ: “Cậu biết tôi họ gì?”