Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên

Chương 61: Bị thương



Ngọc Khê thật không ngờ lại gặp Lý Miêu Miêu ở đây. Sau vụ phong ba tin đồn,

cô rất ít khi thấy Lý Miêu Miêu ở trường. Cô ta có tài nguyên trong tay nên mấy

vai phụ nhỏ cũng chưa từng đứt đoạn.

Có đôi khi vô tình chạm mặt, Lý Miêu Miêu đều hất cằm bỏ đi, tỏ vẻ “chúng ta

không cùng đẳng cấp”.

Lý Miêu Miêu mặc thường phục, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm diễn xuất, giọng

điệu rất khó chịu: “Cô đến đây làm gì?”

Ngọc Khê vốn tâm trạng đang không tốt, trực tiếp đáp trả: “Tôi dẫm lên đất nhà cô

hay hít thở không khí nhà cô à mà cô quản tôi đi đâu!”

Lý Miêu Miêu nghẹn họng, hừ một tiếng: “Có người nói chuyện cứ như đánh

rắm vậy, mồm thì bảo không làm diễn viên, kết quả lại mặt dày mày dạn đuổi theo

đến tận đoàn phim”

Ngọc Khê thấy phiền phức thực sự, lạnh lùng nói: “Cô muốn ngày mai không quay

phim được nữa thì tôi có thể thành toàn cho cô”

Lý Miêu Miêu lùi lại một bước, phản xạ có điều kiện ôm lấy mặt, mặt đỏ bừng lên.

Cô ta có chút sợ bị Ngọc Khê đánh, lại có chút thẹn quá hóa giận.

Ngọc Khê không thèm để ý đến Lý Miêu Miêu nữa, tiếp tục quan sát đoàn phim.

Đặc điểm trang phục dân quốc cô đã cơ bản ghi nhớ hết, nhưng thế này vẫn chưa

đủ, đôi mày thanh tú nhíu lại, xem ra phải đi tìm thêm tư liệu.

Lý Miêu Miêu lại híp mắt, vừa rồi cô ta nghe thấy có người truyền lời với đạo diễn

rằng nhìn thấy mấy cô gái xinh xắn, vừa khéo đang thiếu mấy vai nha hoàn. Vừa

nhìn thấy Ngọc Khê cô ta liền cuống lên, rất sợ Lữ Ngọc Khê được vào đoàn

phim.

Chỉ nghĩ đến việc đuổi Lữ Ngọc Khê đi mà cô ta quên béng mất một chuyện: “Này,

Lữ Ngọc Khê, cô có muốn biết tin tức về Niên Quân Mân không?”

Ngọc Khê nhíu mày: “Cô biết?”

“Đương nhiên, cô cầu xin tôi đi, hoặc là tự tát mình một cái, tôi sẽ nói cho cô biết,

thế nào?”

Ngọc Khê kéo tay Lôi Âm đang nổi giận lại, xoay xoay cổ tay: “Có người, đối xử

với cô ta quá tử tế rồi”

Lý Miêu Miêu lại lùi thêm một bước, nhưng Ngọc Khê phản ứng nhanh hơn, chộp

một cái đã tóm được tóc Lý Miêu Miêu: “Bây giờ cô có thể nói rồi đấy”

Lý Miêu Miêu hoảng sợ, da đầu đau nhói, lực kéo ngày càng mạnh khiến cô ta

đau điếng cả người. Chờ nhìn thấy người của đoàn phim đi tới, lời định khai ra lại

nuốt trở vào, còn khiêu khích nói: “Người của đoàn phim đến rồi, tôi cứ không nói

cho cô biết đấy, cho cô sốt ruột chết”

Ánh Trăng Dẫn Lối

Ngọc Khê liếc nhìn khoảng cách, cười lạnh: “Vậy thì trước khi họ đến, tôi sẽ

đánh sưng mặt cô. Cô nói xem, tôi xinh hơn cô, đoàn phim lại đang thực sự

không tìm thấy người, liệu họ có để tôi thay thế cô không nhỉ?”

Đồng tử Lý Miêu Miêu co rút lại. Ngọc Khê nhếch khóe miệng: “1.”

Lý Miêu Miêu không dám đánh cược, cô ta không nắm bắt được Lữ Ngọc Khê.

Khi đếm đến 2, cô ta vội hét lên: “Tôi nói, tôi nói”

“Vậy thì nhanh lên, ngắn gọn súc tích thôi”

“Niên Quân Mân hình như đến đây công tác khảo sát, sau đó bị thương, ngay

mấy ngày trước thôi. Ở đây có không ít người tới, bọn tôi đang lấy cảnh dưới

chân núi thì đụng phải, có kẻ giấu dao trong tay áo, đâm Niên Quân Mân bị

thương”

Ngọc Khê giật tóc Lý Miêu Miêu: “Những lời cô nói đều là thật?”

Lý Miêu Miêu cảm giác da đầu như sắp bị lột ra, đau đến ứa nước mắt: “Tôi

không nói dối, đều là sự thật. Cô không tin thì đợi người của đoàn phim tới có thể

hỏi họ”

Ngọc Khê không tin Lý Miêu Miêu, chờ người của đoàn phim tới, buông Lý Miêu

Miêu ra hỏi thăm tình hình, xác nhận mọi chuyện là thật.

Ngọc Khê không thể ngồi yên được nữa, lảo đảo chạy đi, cô sợ hãi, giấc mơ đã

trở thành sự thật, liệu có giống như cô phỏng đoán hay không, cô không dám nghĩ

tới.

Thị trấn Bành không lớn nhưng các địa điểm cũng cách nhau một đoạn. Ngọc Khê

chạy đến Cục Công An thì chân đã run rẩy, vừa mở miệng, đường thở cũng đau

rát.

Người ta tưởng có chuyện lớn gì xảy ra: “Cô gái, cô bình tĩnh lại, từ từ nói!”

Ngọc Khê cố gắng ổn định hơi thở, nén đau đớn: “Chào chú, xin hỏi mấy ngày

trước có phải có người bị thương không ạ?”

Công an viên đáp: “Đúng vậy”

Ngọc Khê: “Cháu là vị hôn thê của người bị thương, chú có biết anh ấy được đưa

đến bệnh viện nào không ạ?”

Công an viên nói: “Chú không biết, nhưng chú có thể giúp cháu hỏi thăm. Tuy

nhiên, cháu muốn tìm ai, cháu có mang theo chứng minh thư không?”

thuonghtml]

Ngọc Khê: “Có ạ, có ạ”

Nhưng sờ vào túi mới phát hiện túi xách đang ở chỗ Lôi Âm: “Chú chờ cháu một

chút, bạn cháu đang ở phía sau, cháu đi lấy”

“Được”

Ngọc Khê vừa ra khỏi cổng không xa thì gặp nhóm bạn, cô không giải thích nhiều,

lấy chứng minh thư rồi quay lại.

Xem xong chứng minh thư, lại gọi điện thoại cho trường học để đối chiếu thân

phận, cuối cùng nhờ Lôi Âm và mọi người làm chứng, họ mới hoàn toàn tin

tưởng.

Sau đó họ gọi điện thoại đi, rồi quay lại nói với Ngọc Khê: “Đã liên hệ được rồi, lát

nữa họ sẽ gọi lại”

Ngọc Khê vội vàng nói: “Cảm, cảm ơn chú”

Điện thoại gọi lại rất chậm, nửa giờ trôi qua mới có hồi âm. Ghi nhớ địa chỉ xong,

công an viên nói: “Đây là địa chỉ, cháu đi đi!”

Ngọc Khê hỏi: “Chú có biết tình hình thương tích của người bị thương không ạ?”

Công an viên đáp: “Chú cũng không rõ, cháu đến nơi sẽ biết”

Ngọc Khê lại lần nữa cảm ơn, trong lòng cũng bình tĩnh hơn chút, rồi vội vàng rời

đi.

Lần này thì hay rồi, cũng không cần ở lại huyện Bành nữa. Nhóm Viên Viện không

yên tâm về Ngọc Khê nên bắt chuyến xe cuối cùng cùng nhau trở về.

Niên Quân Mân đang ở bệnh viện số 2. Ngọc Khê hỏi y tá, y tá chỉ dẫn: “Khu nội

trú, tầng 3, phòng 305.”

Ngọc Khê hỏi: “Chị có biết tình hình vết thương thế nào không ạ?”

Y tá lắc đầu: “Tôi không biết, ở đây tôi chỉ có thông tin nhập viện thôi. Tuy nhiên

tầng 3 không phải phòng chăm sóc đặc biệt (ICU), chắc là không sao đâu, cô yên

tâm”

“Cảm, cảm ơn chị”

Ngọc Khê suýt chút nữa bật khóc. Đến tầng 3, thấy có người từ trong phòng đi ra,

cô thở phào nhẹ nhõm rồi mới bước tới.

“Mau vào đi, Quân Mân vẫn luôn chờ đấy!”

Trái tim Ngọc Khê lúc này mới thực sự yên vị trong lồng ngực: “Cảm ơn”

Nhưng nhóm Lôi Âm nhìn nhau rồi quyết định không vào theo.

Ngọc Khê nhìn sắc trời: “Mình tớ ở lại là được rồi, đêm nay tớ không về, các cậu

yên tâm”

Nhóm Viên Viện thương lượng một chút: “Vậy được, bọn tớ về trước, có chuyện

gì thì gọi điện cho bọn tớ”

“Được, các cậu về cẩn thận nhé”

Ngọc Khê nhìn theo bóng nhóm Viên Viện rời đi, lúc này mới đẩy cửa bước vào.

Phòng bệnh là phòng hai người. Niên Quân Mân dựa vào đầu giường, mắt không

chớp nhìn Ngọc Khê. Ngọc Khê thở phào nhẹ nhõm, tinh thần anh tốt như vậy,

người chắc chắn là không sao rồi.

Niên Quân Mân nhếch khóe miệng cười: “Vị hôn thê!”

Mặt Ngọc Khê đỏ bừng, lúc nãy cô cũng vì cuống quá, sợ nói là bạn gái thì không

đủ sức nặng nên mới nói là vị hôn thê.

Niên Quân Mân không trêu Ngọc Khê nữa: “Sao em biết anh nằm viện?”

Ngọc Khê tìm ghế ngồi xuống: “Em đi huyện Bành, Lý Miêu Miêu vừa khéo nhìn

thấy, lúc đầu em cũng không tin. Anh bị thương ở đâu?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.