Chu Nghiêm Phong đi tới đứng ở đầu giường cúi người ôm cô, nắm tay cô an ủi
nói không sợ, có ông xã ở đây.
Theo lý thì bệnh viện không muốn gọi người thân đi cùng, chỉ cần người thân ở
bên cạnh thì sản phụ sẽ có tâm lý ỷ lại, sợ đau sẽ không phối hợp với bác sĩ hộ
sinh.
Lúc Lục Mạn Mạn đang khóc ở bên trong, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy
bóng dáng chồng mình, nỗi tủi thân trong lòng ngay lập tức dâng lên.
Bác sĩ nói thở ra, anh lập tức vội vàng nói với Lục Mạn Mạn thở ra, bác sĩ nói tích
góp chút sức lực, anh lại vội vàng an ủi Lục Mạn Mạn sẽ nhanh thôi, chúng ta cố
một chút sẽ sớm sinh thôi!
Cuối cùng dưới tiết tấu dẫn dắt như vậy Lục Mạn Mạn đã thuận lợi sinh đứa bé
đầu tiên ra, đứa bé thứ nhất đi ra, đứa thứ hai sẽ càng thuận lợi!
“Một nam một nữ, là thai long phượng!”
Y tá ở bên kia vui vẻ nói.
Rất nhanh theo tiếng vỗ mông ba ba, trong phòng sinh vang lên tiếng khóc lớn
của hai đứa nhỏ.
Lúc ấy đôi mắt Chu Nghiêm Phong đã ươn ưới.
Sau khi vệ sinh cho chúng xong các y tá ôm hai đứa bé tới cho Chu Nghiêm
Phong nhìn, Chu Nghiêm Phong bảo họ kề sát lại gần một chút cho vợ anh xem.
Lục Mạn Mạn liếc mắt một cái lập tức xoay mặt ra.
Lục Mạn Mạn ngủ một tiếng mới tỉnh lại, tỉnh lại thì lập tức phát hiện cô vẫn còn ở
trong phòng sinh, chẳng qua bác sĩ y tá đều đi rồi, trên người cô đắp chăn bông
rất dày, tay được Chu Nghiêm Phong nắm lấy đặt trên mặt anh, anh ở một bên
cùng cô, đang lắng lặng nhìn chăm chú vào cô.
“Cảm giác thế nào?”
Chu Nghiêm Phong thật sự sợ hãi, vẫn là bác sĩ tới nói vợ anh ngủ rồi, bảo để
cho cô ngủ trước rồi mới đưa đến phòng bệnh.
Lục Mạn Mạn nhắm mắt lại cũng không hề nhúc nhích.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Lúc này Chu Nghiêm Phong mới nhận ra cô đã mệt đến kiệt sức, anh ở bên cạnh
trông chừng cô, vuốt lại mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của cô, lấy khăn tay ra lau
sạch sẽ cho cô. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không có chút máu, đôi môi
cũng hơi trắng bệch, quả thực đau lòng không chịu nổi.
Chu Nghiêm Phong không rõ tâm trạng của cô, vội vàng bảo y tá bế đứa bé ra, bế
cho ông bà nội bên ngoài, sau đó tiếp tục làm bạn với Lục Mạn Mạn trong phòng
sinh.
Chu Nghiêm Phong thấy cô tỉnh lại thì hai mắt lập tức sáng lên, cúi đâu hôn cái
miệng nhỏ nhắn của cô rồi hỏi cô có khát không, có đói không?
Trên mặt Lục Mạn Mạn lộ ra nụ cười.
Chẳng qua nụ cười rất yếu ớt.
Không chạy đi tìm con mà vẫn ở bên cạnh cô canh giữ, coi như anh có lương
tâm. Tim anh thắt lại, vươn tay lập tức ôm lấy cô.
Cô theo bản năng đứng dậy muốn uống nước.
Chu Nghiêm Phong mang nước muối ấm cho cô, đang muốn cầm bình giữ nhiệt
lên lại nhìn thấy cô sao lại đứng lên?
mang-theo-nhai-con/chuong-374.html]
Lục Mạn Mạn còn chưa cảm thấy đói, nhưng anh vừa nói khát thì cô lập tức cảm
thấy khát nước, có lẽ liên quan đến việc bị tiêu hao quá nhiều sức lực lại đổ rất
nhiều mồ hôi.
Lục Mạn Mạn thậm chí còn không ý thức được chuyện gì đã xảy ra?
Chu Nghiêm Phong lại trò chuyện với cô một lúc, chủ yếu là muốn biết cảm giác
của cô như thế nào.
Lục Mạn Mạn vừa uống nước vừa ừm đồng ý anh.
Chu Nghiêm Phong lại rất lo lắng, vừa ôm cô chậm rãi cho cô uống nước vừa dặn
dò: “Muốn gì thì cứ bảo ông xã, muốn làm gì thì nói với ông xã. Em ngoan ngoãn
đừng nhúc nhích”
Thật ra Lục Mạn Mạn đã ngủ một tiếng rôi cũng không sao cả.
Chillllllll girl !
Uống nước xong Lục Mạn Mạn lại nằm xuống, ánh mắt chớp chớp rất có tinh
thần.
Trong lòng Chu Nghiêm Phong sợ hãi nói cho cô biết, hiện tại cả người cô mất
sức rất dễ bị ngất, lỡ như ngã từ trên cao xuống thì phải làm sao?
Lục Mạn Mạn cảm thấy thế nào, anh đi cùng cô toàn bộ hành trình cũng không
phải là anh không nhìn thấy!
Lục Mạn Mạn lập tức trừng mắt nhìn anh một cái.
Chu Nghiêm Phong thấy cô thật sự có tinh thân, còn trừng mắt với anh.
Nhưng anh ta vẫn muốn biết.
Anh nắm tay cô, cằm cọ cọ vào lòng bàn tay cô, rất uyển chuyển hỏi cô có phải
không thích lắm không?
Lục Mạn Mạn tự hỏi cái gì không thích lắm?
Chu Nghiêm Phong nói đứa nhỏ.
Nhắc nhở cô, lúc đó cô liếc mắt nhìn một cái thì lập tức quay mặt.
Cả khuôn mặt Lục Mạn Mạn đều méo mó, thật sự là chông cô chỗ nào cũng tốt
nhưng lại thích để ý đến chỉ tiết quá mức!
Cô nào có chứ, là cô kiệt sức quá mệt mỏi được không, nhưng nếu nói không
thích thì thật ra cũng có một chút. Lúc cô sinh con muốn chết muốn sống không
phải đều là do hai đứa nhỏ kia hành hạ sao, bọn họ hành hạ cô đau đớn như vậy,
cô có thể có sắc mặt tốt mới là lạ.
Nói thật, sau khi sinh con cuối cùng cô cũng đã dỡ được hàng, cảm giác thoải mái
trong lòng còn vui sướng hơn rất nhiều khi nhìn thấy hai đứa nhóc.
Chu Nghiêm Phong nghe cái miệng nhỏ nhắn của cô lẩm bẩm, khóe môi không
nhịn được mỉm cười, lại tiến đến gần thân mật vùi vào chiếc cổ ấm áp của cô.
Anh ôm lấy cô nói: “Bà xã, em vất vả rồi”
Thực sự rất vất vả, vô cùng vất vả.
Anh ôm Lục Mạn Mạn trên mặt đều là cảm động và nồng nàn tình cảm, còn có sự
quyến luyến sâu sắc đối với cô.