Tiết trời tháng Năm vừa đẹp, ánh nắng chiều tà không nóng không gắt, nhuộm lên
khu dân cư cũ nát suy tàn này một vẻ mềm mại, dễ chịu. Khu dân cư Hòa Khánh
có khoảng cách giữa các tòa nhà rất hẹp, lại thêm đủ kiểu công trình xây dựng
trái phép, khiến các căn nhà san sát nhau, ban công gần như đối diện ban công.
Con đường chính duy nhất cũng chẳng rộng rãi gì, lúc này lại có một ngã rẽ bị
chiếm dụng. Thủ phạm không phải người dân, mà là một cây cỏ bốn lá khổng lồ,
sừng sững chắn hết cả lối đi.
Cỏ bốn lá vốn là loài thực vật rất thường gặp, đáng lẽ chỉ to bằng ngón tay cái.
Thế nhưng cây trước mắt lại cao đến hai mét, bốn phiến lá khổng lồ xòe ra, chiếm
trọn cả một khu. Rễ cây tuy nhỏ nhưng cứng như sắt, bổ rìu xuống cũng chỉ nghe
được tiếng vang.
Bốp! Bốp! Bốp!
Một cô gái gầy gò đang vung rìu, từng nhát một bổ vào cây cỏ bốn lá khổng lồ kia.
Cô gái trông chỉ chừng 17-18 tuổi, có lẽ do thiếu ăn lâu ngày nên cơ thể gầy đét
như một tấm ván, khuôn mặt bị mái tóc đen bù xù che khuất, không nhìn rõ dung
mạo. Chỉ thấy mồ hôi từ gò má chảy xuống, men theo cổ làm ướt đẫm cổ áo.
Người qua đường xì xào bàn tán: “Cô ta vẫn còn chém à? Chém bao lâu rồi ấy
nhỉ?”
“Chắc cũng được hai tiếng rồi?”
“Cây cỏ bốn lá này đúng là không hề hấn gì!”
“Dù sao cũng là cây cối biến dị, tuy không có tính công kích nhưng cũng chẳng
phải người thường có thể chém nổi”
Cây cỏ bốn lá khổng lồ này xuất hiện từ một tháng trước.
Ban đầu, cư dân trong khu rất hoảng sợ, lo nó có tính công kích. Mãi cho đến khi
chính phủ cử người mang dụng cụ đến kiểm tra mất nửa ngày rồi đưa ra đánh
giá an toàn: Cấp Cực Cao.
Cái gọi là “Cực Cao”, nghĩa là nó không những không chủ động tấn công người,
mà ngay cả khi bị tấn công cũng sẽ không phản kích.
Thời đại này, sinh vật biến dị nhiều vô kể, chỉ cần mức độ an toàn đủ cao, chính
phủ sẽ không rảnh cử người đến dọn dẹp, thật sự là không đủ nhân lực.
Thế là, một tháng trôi qua, cây cỏ bốn lá vẫn sừng sững ở đó như một bức tượng.
Cư dân trong khu cũng thấy phiền, đường chính vốn đã hẹp, nay còn phải đi vòng
qua nó. Nhưng phiền thì phiền, chẳng ai muốn tốn sức đi đốn cái cây to đùng này.
Mọi người đều mang tâm lý “Gấp gì, khu này bao nhiêu người, thể nào cũng có
người mất kiên nhẫn”, thế là kéo dài cả tháng.
Mãi hôm nay mới có người đến dọn dẹp cây cỏ bốn lá này, lại còn là một cô gái
gầy trơ xương.
Cô xách một cây rìu, loảng xoảng bổ suốt hai tiếng đồng hồ.
Vậy mà hai tiếng qua đi, cây cỏ bốn lá vẫn không chút sứt mẻ. Có người khuyên
cô: “Đừng phí sức nữa, đây là cây biến dị, người thường không xử lý được đâu!”
Cô gái không nói một lời.
Lại có người nói: “Cứ để cô ta chém, nhỡ chém đứt được thì chúng ta cũng đỡ
phải đi vòng”
“Cô ta mà chém đứt được mới lạ!”
“Bà lo nhiều làm gì, có phải bắt bà chém đâu”
“Tôi chỉ không muốn thấy nó ngốc nghếch như vậy thôi!”
Cô gái đang chém cây tên là Lê Dạng.
Cô ngốc sao?
Nếu xét theo kiếp trước của cô, thì thật sự không dính dáng gì đến chữ “ngốc”.
Sau khi bố mẹ đột ngột qua đời, Lê Dạng dựa vào học bổng tự nuôi sống mình, thi
đỗ vào trường đại học hàng đầu. Sau khi tốt nghiệp, cô lại nhận được lời mời làm
việc từ một tập đoàn lớn, lương khởi điểm đã lên đến bảy con số.
Thư Sách
Ai ngờ, khi cô đang vùi đầu vào dự án tối tăm mặt mũi, chỉ ngủ một giấc đã tỉnh
dậy trong thân xác một cô gái đáng thương vừa bệnh chết.
Nguyên chủ cũng trùng tên trùng họ với cô, cũng không cha không mẹ, nhưng còn
có bà nội nuôi ăn học. Tiếc là nửa năm trước bà nội đã qua đời. Nguyên chủ đành
phải nghỉ học, làm đủ mọi việc vặt để duy trì cuộc sống. Đáng tiếc, thể chất của cô
quá kém, một trận sốt cao đã thiêu rụi cô.
Khi Lê Dạng xuyên đến, cô vẫn đang sốt cao, cả người mê man.
Cô không hiểu, tại sao mình lại xuyên không?
Chẳng lẽ cô cũng chết rồi? Chết vì làm dự án kiệt sức?
Cô đâu thấy mệt!
Một tiếng “Đinh” giòn tan vang lên, một giao diện bán trong suốt hiện ra trước mặt
cô: 【 Sinh mệnh lực dồi dào… Ý chí kiên định… Phù hợp điều kiện…】
【 Đang kiểm tra thông tin…】
【 Đang tải hệ thống trường sinh…】
Sau khi thanh tiến độ chạy đầy, giao diện trong suốt chuyển sang màu xanh lục
nhạt, bên trên hiện một dòng chữ: 【 Hệ thống trường sinh đã kích hoạt. 】
Giao diện lại lóe lên, hiện ra mấy dòng chữ:
> Tên họ: Lê Dạng
> Tuổi thọ: 1 (ngày)
> Thể chất: 30
> Tinh thần: 30
> Ghi chú: Tuổi thọ còn lại 1 ngày, vui lòng mau chóng thu hoạch cây cối, kéo dài
tuổi thọ.
>
Dòng ghi chú cuối cùng có màu đỏ như máu, vô cùng chói mắt. Lê Dạng nhìn mà
hãi hùng khiếp vía, tuổi thọ của cô chỉ còn một ngày thôi sao!
Lê Dạng ngồi dậy khỏi giường, bất ngờ phát hiện trạng thái cơ thể mình đã tốt
hơn nhiều. Cô sờ trán, nhiệt độ đã hạ, cảm giác mệt mỏi váng đầu biến mất, cơ
thể cũng hồi phục sức lực.
Là vì kích hoạt cái hệ thống trường sinh này sao?
Trường sinh?
Hai chữ này đánh mạnh vào tâm lý Lê Dạng, ai mà không muốn trường sinh
chứ? Cũng không biết hệ thống này từ đâu ra, liệu có nguy hiểm gì không.
Nhưng cô đã xuyên không rồi, trong ký ức của nguyên chủ, thế giới này còn có
sinh vật biến dị, nên việc xuất hiện hệ thống trường sinh này cũng không có gì là
lạ.
Điều Lê Dạng lo lắng nhất bây giờ là dòng ghi chú kia.
Cô vừa nghĩ, giao diện lại xuất hiện trước mắt.
Mục “Tuổi thọ” từ 1 (ngày) đã biến thành 24 (giờ).
Lê Dạng cảm nhận được một cách chân thực thế nào là “sinh mệnh đang trôi đi”.
Cô lẩm bẩm: “Chờ con số này về không là mình toi mạng? Muốn có thêm tuổi thọ
thì phải thu hoạch cây cối?” Điều này rất dễ hiểu, nhưng chính vì quá dễ hiểu nên
lại khiến người ta không biết phải làm sao.
Cô phải thu hoạch loại cây cối nào? Có yêu cầu gì không? Lúc này, Lê Dạng chưa
dám đi khiêu chiến cây cỏ bốn lá khổng lồ kia, mà chọn đám cỏ dại ven đường.
Đây cũng được tính là cây cối nhỉ?
Lê Dạng không muốn lãng phí thời gian, cô đẩy cửa xuống lầu, vài bước đã ra
đến ngoài, xắn tay áo bắt đầu nhổ cỏ dại ven đường.
Một cây, hai cây, ba cây, bốn cây… Nhổ được khoảng một nắm nhỏ, giao diện
cuối cùng cũng có thay đổi, hiện ra một dòng chữ nhỏ: 【 Tuổi thọ +1 (giây). 】
Lê Dạng: “…”
Tin tốt là, thu hoạch cỏ dại có thể kéo dài mạng sống.
Tin xấu là, mỗi lần chỉ được một giây, cô mà làm thế này thì có ngày làm đến
chết!
ruong/chuong-1.html]
Cỏ dại trong khu Hòa Khánh cũng không ít, nhưng Lê Dạng nhổ cỏ mất hai phút,
mà tuổi thọ chỉ tăng được 1 giây, nghiêm trọng thu không đủ chi.
Lê Dạng tiếp tục lục lọi ký ức của nguyên chủ… Ngoại ô cũng có đồng ruộng,
nhưng thế giới này không yên bình, ra khỏi thành phố rất không an toàn, lỡ đụng
phải sinh vật biến dị có tính công kích thì toi mạng.
Thực vật khác trong khu Hòa Khánh chắc cũng giống đám cỏ dại này thôi… À,
không giống bình thường chính là cây cỏ bốn lá khổng lồ kia.
Lê Dạng ngẩng đầu, nhìn về phía cây cỏ bốn lá đang xòe tán như một chiếc ô lớn.
Trong ký ức của nguyên chủ, cây cỏ bốn lá này có mức độ an toàn rất cao, nhưng
đối với Lê Dạng, một người sinh ở thế kỷ 21, cô thực sự không thể hiểu nổi tại
sao lại có một cây cỏ bốn lá lớn đến vậy.
Cho dù mức độ an toàn cao đến đâu, trông nó cũng chẳng an toàn chút nào. Chỉ
là lúc này cô không còn lựa chọn nào khác.
Lá của cây cỏ bốn lá chiếm diện tích rất rộng, nhưng thân cây không quá to. Nếu
có thể chặt đứt thân cây, chắc là có thể “thu hoạch” được nó.
Lê Dạng về nhà lục lọi một hồi, tìm thấy cây rìu giấu trong tủ quần áo.
Đây là bà nội của nguyên chủ mua. Hai bà cháu một già một trẻ, trong nhà tất
nhiên phải có một món vũ khí phòng thân, lỡ bị kẻ xấu bắt nạt tận cửa thì còn có
thể lấy ra dọa người.
Thế là, khu Hòa Khánh mới có cảnh tượng này, Lê Dạng chém liền hai tiếng
đồng hồ.
Bốp, bốp, bốp, trên thân cây cỏ bốn lá chỉ thêm vài vết rìu nông.
Cánh tay Lê Dạng vừa mỏi vừa đau, mệt đến thở hồng hộc. May mà có cái “hệ
thống trường sinh” này, cô dù có vật lộn thế nào, chỉ cần thời gian chưa hết thì
cũng không đến mức kiệt sức mà chết.
Bốp! Bốp! Bốp!
Hai tiếng nữa trôi qua.
Những cư dân hóng chuyện kinh ngạc: “Vẫn còn chém cơ à!”
“Con bé này nhìn gầy yếu mà sức khỏe tốt thật!”
“Tiếc là đầu óc không được lanh lợi cho lắm, ha ha ha”
Trời sắp tối, người hóng chuyện càng đông. Mọi người mỗi người một câu, nhưng
không ai có ý định lên giúp. Giúp cái gì chứ, cô ta rõ ràng đang làm chuyện ngu
ngốc, ai muốn làm kẻ ngốc thứ hai.
Khi Hà Tùng đến khu Hòa Khánh, anh nhìn thấy chính là cảnh “Ngu Công dời núi”
của cô gái nhỏ này.
Anh vừa từ “Tinh Giới” ra, đi ngang qua khu này thì cảm nhận được có cây cối
biến dị, định bụng tiện đường dọn dẹp. Mấy năm nay “ánh sao” khuếch tán ngày
càng lợi hại, ngay cả nơi “nguyên khí” loãng như thế này cũng liên tiếp có động
thực vật biến dị.
Hà Tùng liếc mắt liền thấy cô gái xách rìu, đang chém rất hăng say.
Bên cạnh có người vây xem, anh nhanh chóng hỏi rõ ngọn ngành.
Vậy mà đã chém bốn, năm tiếng! Thể lực và sức bền đều rất đáng kinh ngạc!
Hà Tùng nhìn cô gái gầy gò, cô mặc một chiếc áo hoodie dài tay, quần cũng rộng
thùng thình, cả người gầy như que củi. Cổ tay nhỏ xíu của cô chẳng to hơn cán
rìu là mấy, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh và kiên định đến lạ, hoàn toàn trái ngược
với ngoại hình yếu ớt.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Chấp Tinh giả” không thiếu những tráng sĩ nhìn thì yếu ớt nhưng thực chất có thể
nhổ bật gốc cây liễu.
Đám đông dần giải tán, họ vốn chỉ xem náo nhiệt, xem lâu cũng thấy nhàm chán,
liền lục tục về nhà ăn cơm tắm rửa.
Hà Tùng rất hứng thú đứng xem một lúc.
Cây cỏ bốn lá này không có lực công kích nhưng phòng ngự rất cao, đánh giá
tổng hợp không chừng đã là nhị phẩm. Dị thực nhị phẩm, cho dù là anh cũng phải
chém hai nhát mới dọn dẹp được.
“Cần giúp không?” Hà Tùng cười tủm tỉm lên tiếng.
Lê Dạng đang tập trung cao độ chém cây giật nảy mình, cô hơi nghiêng đầu,
nhìn thấy người lạ bên cạnh.
Anh ta chừng 24-25 tuổi, tướng mạo thanh tú, vóc dáng cao gầy, thân hình hơi
gầy. Chiếc áo sơ mi trắng trễ nải rũ xuống, để lộ xương quai xanh trắng nõn, bên
trên có một sợi dây chuyền bạc.
Trông cũng đẹp trai đấy, nhưng xin đừng xen vào việc của người khác.
Lê Dạng nhanh chóng trả lời: “Không cần!”
Hà Tùng rõ ràng sững sờ giây lát.
Lê Dạng cũng không nhiều lời, chém càng nhanh hơn. Mặt cô vẫn bình thản
như núi Thái Sơn, nhưng trong lòng đang hoảng loạn tột độ.
Cô mất bốn, năm tiếng đồng hồ chính là để tự tay thu hoạch cái cây này, nếu bị
người ta cướp mất, cô điên mất!
Hà Tùng giải thích: “Nếu giao cho tôi, chỉ một nhát là…”
“Cảm ơn, nhưng…” Lê Dạng bộc phát sức lực lớn hơn, cô vừa chém bốp bốp,
vừa hung hăng nói: “Tôi với nó có huyết hải thâm thù!”
Hà Tùng: “?”
Lê Dạng nhìn ra người trước mắt không phải dạng tầm thường, nếu thật sự bị anh
ta một nhát xử lý, cô biết tìm đâu ra cây biến dị khác để kéo dài mạng sống?
Mấu chốt là cô không có nhiều thời gian để đi tìm!
Lê Dạng chỉ đành sa sầm mặt, nghiêm túc bịa chuyện: “Nó mọc trên mộ của bố
mẹ tôi, mối thù đào mộ là không đội trời chung”
Hà Tùng kinh ngạc: “Đây là đường chính của khu dân cư mà…”
Lê Dạng thầm xin lỗi nguyên chủ trong lòng, tiếp tục nói bừa: “Đây là di nguyện
của bố mẹ tôi. Trước khi mất, họ không yên tâm về tôi, muốn tiếp tục ở bên tôi,
nên đã bảo tôi lén chôn họ ở đây”
Hà Tùng: “…”
Lê Dạng vốn đã kiệt sức, dáng vẻ vô cùng chật vật, lúc này chẳng cần diễn, chỉ
hơi nén cảm xúc là hốc mắt đã đỏ bừng. Cô nhìn Hà Tùng, bộ dạng thê thảm
hết mức có thể: “Mối thù này tôi phải tự mình báo, nên xin anh đừng giúp, được
không?”
Hà Tùng bị dọa sợ, vội nói: “Được, được”
Lê Dạng không nói nhiều, tiếp tục dồn sức chém lia lịa.
Sao người này còn chưa đi? Anh ta sẽ không lén ra tay chứ?
Có áp lực ngược lại càng có động lực.
Lê Dạng bộc phát sức lực kinh người, sau khi chém loảng xoảng thêm mấy
chục nhát, chỉ nghe một tiếng “rắc”.
Thân cây cứng như sắt cuối cùng cũng nứt ra một khe hở.
Lê Dạng sợ lại có sự cố, cô dồn sức chém thêm mấy nhát nữa, hoàn toàn hạ
gục cây cỏ bốn lá khổng lồ.
Hà Tùng nuốt nước bọt, nói: “Cô báo… ờ…” Anh ta cứ thấy lời này kỳ kỳ, có chút
không nói nên lời.
Lê Dạng nặng nề nói: “Đúng vậy, tôi đã báo thù rồi”
Hệ thống vang lên một tiếng “Đinh”, một dòng tin tức hiện ra: 【 Tuổi thọ +10
(năm). 】
Lê Dạng: “!” Nhiều vậy!
Cô còn chưa kịp thở dốc xong, hệ thống lại “Đinh” một tiếng: “Xin chú ý, tuổi thọ
đã đạt mức tối đa”
Mới mười năm thôi mà, sao đã đạt mức tối đa?
Cũng không màng bên cạnh có người, Lê Dạng gọi bảng điều khiển ra xem.
> Tên họ: Lê Dạng
> Tuổi thọ: 10 (năm)
> Thể chất: 30
> Tinh thần: 30
> Ghi chú: Tuổi thọ đã đạt mức tối đa, vui lòng mau chóng tăng cường độ cơ thể,
nếu không sẽ không thể tích trữ thêm tuổi thọ.
>