Mỹ Nhân Ốm Yếu Xuống Nông Thôn, Bị Sói Con Nhà Đại Đội Trưởng Nhìn Trúng

Chương 2



Chỉ có điều, niềm vui ấy rất nhanh bị sắc mặt tái nhợt phản chiếu trong gương kéo

lại. Dù ngũ quan xinh đẹp, nhưng khí sắc rõ ràng kém hơn người bình thường,

môi nhạt màu, đôi mắt thiếu sức sống.

Lâm Khê khẽ thở ra một hơi.

Cô biết rõ — đây là căn bệnh bẩm sinh mà nguyên chủ mang theo từ trong bụng

mẹ.

Nhưng điều đó không khiến cô hoảng sợ.

Dù sao, cô cũng là truyền nhân đời thứ bốn mươi ba của Trung y Hoa quốc. Với

cô, bệnh này không phải không chữa được, chỉ cần có thời gian, chỉ cần còn

sống, sớm muộn gì cũng có thể điều dưỡng khỏi hẳn.

Lâm Khê quay lại bàn nhỏ, chậm rãi ngồi xuống. Trước mặt là một bát trứng gà

đánh với đường đỏ, hơi nóng còn bốc lên, mùi thơm nhàn nhạt lan khắp căn

phòng.

Cô nhìn bát trứng ấy, không nhịn được bật cười.

Quả nhiên là… cô thật sự đã quay về rồi.

Một bát “đại bổ” đúng chuẩn thập niên 70.

Trong thời đại mà mua gì cũng phải có phiếu, trứng gà và đường đỏ đều là thứ

hiếm, một bát trứng như thế này đã đủ để người ta coi như thuốc bổ quý giá.

Năm quả trứng này, chắc chắn là mẹ Lâm đã tích cóp rất lâu mới gom đủ.

Lâm Khê vừa ăn từng thìa nhỏ, vừa âm thầm kiểm tra tình trạng thân thể mình.

Chỉ mới vận khí một lát, cô đã cảm thấy mệt mỏi lan ra tứ chi.

Yếu.

Thật sự quá yếu.

Nghĩ đến việc với thân thể thế này mà còn phải đi xuống nông thôn, lồng ngực

cô không khỏi nặng trĩu.

Mà nhắc tới chuyện xuống nông thôn, trong đầu Lâm Khê lập tức hiện ra một cái

tên — “chị cả tốt” của nguyên chủ, Lâm Xuyến.

Thời gian, quay ngược lại ba tiếng trước.

Buổi sáng hôm đó, mẹ Lâm ra Hợp tác xã mua thực phẩm, trên đường tình cờ

gặp Chủ nhiệm Lưu của văn phòng khu phố. Hai người vốn quen biết nhiều năm,

quan hệ không tệ, nhưng lần này, Chủ nhiệm Lưu vừa thấy bà đã vội kéo tay lại,

sắc mặt vô cùng khó coi.

Bà thấp giọng nói:

“A Sâm à, nhà cô nghĩ sao vậy? Sao lại để Tiểu Khê đi xuống nông thôn? Lại còn

là Hắc Tỉnh, xa xôi như thế… chẳng phải là đẩy con bé vào chỗ chết sao?”

Mẹ Lâm nghe xong, trước mắt tối sầm, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Bà hoảng hốt nắm chặt tay áo đối phương, giọng run run:

“Quế Phân, không thể nào! Nhà tôi không đăng ký cho Tiểu Khê đi mà! Tiểu

Xuyến là con liệt sĩ, Tiểu Khê sức khỏe yếu, Tiểu Hân thì còn chưa đủ tuổi — nhà

tôi đâu có đến mức phải đưa con xuống nông thôn chứ!”

Chủ nhiệm Lưu nhìn dáng vẻ hoảng loạn của bạn mình, trong lòng cũng đau xót

không thôi, nhưng vẫn lắc đầu:

“Tôi cũng không rõ vì sao lại thành ra thế này. Nhưng danh sách đã chốt rồi,

không sửa được nữa. Cô… vẫn nên về chuẩn bị đồ đạc cho Tiểu Khê đi. Năm

ngày nữa là lên đường”

Những năm ấy, cả nước triển khai phong trào thanh niên trí thức xuống nông

thôn, xây dựng tổ quốc. Nhà họ Lâm vốn thuộc diện có thể không cần cử người

đi, nhưng nếu đã tự nguyện đăng ký, thì dù có hối hận cũng không rút lại được —

văn phòng khu phố còn phải hoàn thành chỉ tiêu.

Mẹ Lâm không nhớ rõ mình đã về nhà bằng cách nào.

Trong đầu bà chỉ quanh quẩn một hình ảnh — gương mặt tái nhợt đến đáng sợ

của đứa con gái út, tim như bị ai đó bóp chặt, đau đến không thở nổi.

doi-truong-nhin-trung/chuong-2.html]

Vừa bước vào nhà, bà đã thấy con gái lớn và con trai đang đứng giữa phòng

khách, tranh cãi vì một chuyện vụn vặt. Mẹ Lâm quát khẽ một tiếng, hai người lập

tức im bặt.

Bà đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng con gái út đâu.

Trong lòng trầm xuống — chắc con bé lại không khỏe rồi.

Mẹ Lâm vội vã đi thẳng vào phòng trong. Đập vào mắt bà là cảnh cô con gái gầy

gò đang ngồi trên ghế, cầm sách đọc, khóe môi cong lên một nụ cười rất nhẹ, rất

yên bình.

Cảnh tượng ấy khiến cổ họng bà nghẹn cứng.

Mẹ Lâm đưa tay che miệng, quay người bước ra ngoài, không để con bé nhìn

thấy vẻ thất thố của mình.

Trở lại phòng khách, bà trầm giọng bảo:

“Lâm Hâm, con đi gọi ba con về ngay”

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

Lâm Hâm nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi đến rã rời của mẹ, không dám chậm trễ, lập

tức chạy ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.

Lâm Xuyến đứng đó, lòng bàn tay lạnh toát. Sự đắc ý mấy ngày trước đã sớm tan

biến, thay vào đó là nỗi sợ hãi âm ỉ lan khắp lồng ngực.

Mẹ Lâm nhìn thẳng vào con gái lớn, giọng run run nhưng từng chữ đều nặng như

đá:

“Lâm Xuyến, con nói thật cho mẹ nghe. Có phải con đã đăng ký cho em gái xuống

nông thôn không?”

Lâm Xuyến vội lắc đầu, giọng gấp gáp:

“Không phải… không phải con đâu mẹ”

Nhưng ánh mắt né tránh, dáng vẻ cứng nhắc ấy — làm sao qua được mắt một

người mẹ?

Trái tim mẹ Lâm đau đến tê dại.

Mấy ngày trước, Lâm Xuyến nói cần sổ hộ khẩu để làm hồ sơ công việc. Bà còn

tưởng con gái lớn cuối cùng cũng có tin vui, mừng đến mức không hỏi han gì

thêm, liền đưa sổ cho cô.

Bà không dám tin — đứa con gái mà bà một tay nuôi lớn, lại vì ghen tị, mà nhẫn

tâm đẩy em gái mình vào con đường khổ ải.

Không lâu sau, ba Lâm vội vàng trở về.

Nhìn thấy vợ mình sắc mặt tiều tụy, ông cau mày lo lắng:

“A Sâm, xảy ra chuyện gì rồi? Sao bà gọi tôi về gấp thế?”

“Ông hỏi con gái cưng của ông đi”

Giọng mẹ Lâm mệt mỏi đến mức không còn chút sức lực nào.

Ba Lâm quay đầu nhìn Lâm Xuyến. Ánh mắt ông sắc bén như chim ưng, vừa

chạm phải đã khiến Lâm Xuyến bật khóc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.