Nhị tẩu mà không đồng ý, anh ta sẽ đẩy chuyện này đến 10 năm sau rồi tính.
Mười năm này để mẹ ở đội, giúp đỡ Nhị tẩu, đồng thời trồng rau, nuôi heo, nuôi
gà, nuôi vịt. Ăn không hết còn có thể tiết kiệm tiền.
Nếu anh ta có việc, sẽ gọi mẹ đến huyện thành giúp đỡ.
Thiếu tiền, cũng có thể gọi mẹ chi viện một chút.
Mười năm sau, mới để mẹ đi khu nhà cán bộ với Đại ca, Đại tẩu hưởng phúc.
Nghiêm Thông thầm tính toán, chỉ chờ Lưu Kim Lan không đồng ý, anh ta sẽ
thuận thế nói ra ý kiến của mình.
Ai ngờ.
Lưu Kim Lan không chút do dự gật đầu, “Tôi đồng ý mẹ đi khu nhà cán bộ! Mẹ vất
vả nhiều năm như vậy rồi, cũng nên hưởng phúc. Điều kiện của Đại ca, Đại tẩu tốt
hơn tôi, chắc chắn có thể làm mẹ ăn ngon uống tốt, có một cuộc sống dưỡng lão
sung sướng”
Giả Thục Phân rất cảm động, “Kim Lan, không ngờ con lại nghĩ cho mẹ như vậy”
Nghiêm Thông tuyệt đối không ngờ đến màn này: “Nhị tẩu, mẹ đi khu nhà cán
bộ rồi thì không ai giúp cô trông con gái nữa”
“Tiện Muội có gì mà phải trông,” Lưu Kim Lan không quan tâm, “Cứ khóa nó trong
phòng là được”
Môi Nghiêm Thông giật giật, nhìn về phía Giả Thục Phân, “Mẹ, khu nhà cán bộ
cách nhà xa như vậy, mẹ có nguyện ý đi không?”
Giả Thục Phân cười nhạo một tiếng, “Tao không muốn thì mày cũng có chịu cho
tao đến nhà mày đâu, mày chỉ muốn tao ở đội làm việc thôi. Sao? Trong mắt mày,
tao không xứng được hưởng phúc à?”
“Không, không,” Nghiêm Thông vội vàng phủ nhận.
“Mẹ, con đâu có ý đó. Thôi được, mẹ vui thì cứ đi thôi. Nếu muốn về, viết thư cho
con, con sẽ ra ga tàu hỏa đón mẹ”
“Được” Giả Thục Phân lập tức nhìn về phía Ôn Ninh.
“Tiểu Ôn, con mua thêm cho mẹ một vé nữa. Mấy ngày nay mẹ sẽ lo xử lý hết gia
súc và rau cỏ trong nhà”
Ôn Ninh cất giọng trong trẻo đồng ý, “Vâng, được ạ”
Nghiêm Thông: “”
Nói đi là đi ngay. Sao anh ta có cảm giác mình bị thiệt lớn thế này.
Lúc này, Chu Vân Vân im lặng nãy giờ vì đói bụng đột nhiên mở lời.
“Vậy chuyện tôi ở cữ thì sao? Mẹ không giúp đỡ, chẳng lẽ không biểu hiện gì
sao?”
Mấy người im lặng.
Giả Thục Phân thấy Nghiêm Thông không lên tiếng, trong lòng biết anh ta cũng có
ý nghĩ đó.
Cô thất vọng tột cùng, cười lạnh.
“Thứ nhất, con còn chưa có thai, mọi chuyện phải chờ con có thai rồi mới nói.
Thứ hai, Nghiêm Thông,”
Giả Thục Phân nhìn chằm chằm Nghiêm Thông, “Con là con trai út của mẹ, việc
con học hành, công tác, lấy vợ đều nhờ anh cả và anh hai con giúp đỡ. Con có
biết ơn không?”
Con trai cả Nghiêm Cương không học hành gì nhiều liền đi lính.
Năm năm đầu, tiền trợ cấp của anh, trừ chi phí cần thiết, đều gửi về để giúp đỡ
mẹ góa và các em.
Sau khi kết hôn với Ôn Ninh, một phần ba tiền lương mỗi tháng của anh cũng gửi
cho Giả Thục Phân, cho đến khi tam đệ chính thức đi làm.
Con trai thứ Nghiêm Huy không có thiên phú học hành, liền đi học nghề mộc.
Trước khi cưới cũng nộp tiền lương, sau khi cưới thì đưa cho vợ.
Chỉ có con út Nghiêm Thông, chi phí sinh hoạt, học phí, tiền cưới vợ đều do anh
cả lo phần lớn, anh hai lo phần nhỏ.
Trước và sau khi kết hôn, anh ta không hề đóng góp một xu nào vào gia đình.
Nghiêm Thông dựa vào hai người anh để lập gia đình, đây là sự thật mà anh ta
không thể chối bỏ cả đời.
Bị chất vấn, anh ta cảm thấy mất mặt, sắc mặt hơi chùng xuống.
“Con biết, con biết mà mẹ. Mẹ nói cái này làm gì”
Lời còn chưa dứt, Giả Thục Phân đứng bật dậy, hai mắt như muốn phun lửa.
“Tao nói cái này là để con phải hiểu rõ, con làm đồ vô ơn cũng phải có giới hạn
thôi! Mẹ vẫn còn ở đây, con không muốn báo ơn gia đình, lại còn muốn mẹ nuôi
con xong lại nuôi con trai con, dựa vào cái gì?!”
“Cho dù con trai con có sinh ra, mẹ cho nó tiền là mẹ tự nguyện, mẹ không muốn
cho thì con không cho mẹ dưỡng lão sao? Con không nhận mẹ sao?!”
Mặt Nghiêm Thông đỏ bừng vì xấu hổ.
“Con không có, sao con lại không nhận mẹ”
Giả Thục Phân ngồi phịch xuống ghế, “Mày tốt nhất là không có!”
Cô không thèm nhìn Chu Vân Vân một cái, nhưng những lời nói đó đều hướng về
phía cô ta.
Sắc mặt Chu Vân Vân tái xanh.
Đột nhiên, cô ta đứng dậy, không nói lời nào liền chạy ra ngoài.
“Vân Vân!” Nghiêm Thông sốt ruột gọi, chần chừ hai giây.
“Mẹ, Đại tẩu, Nhị tẩu, con đưa Vân Vân về huyện thành trước. Ngày mẹ đi con sẽ
ra ga tàu tiễn mẹ”
Anh ta vội vàng đuổi theo.
Trong nhà chính im lặng vài giây, Giả Thục Phân đứng dậy mắng vọng ra ngoài.
“Đồ đòi nợ, sinh con trai toàn là đồ đòi nợ! Đời trước tao làm cái nghiệt gì mà mắc
phải ba thằng con trai này”
Ôn Ninh ôm Tam Muội về phòng. Lưu Kim Lan đuổi theo vào, hạ giọng hỏi.
“Đại tẩu, số tiền mà Đại ca và Nghiêm Huy nhà tôi đã giúp Tam đệ, chị nghĩ chúng
ta có đòi lại được không?”
Ôn Ninh nhìn cô ta, Lưu Kim Lan ngượng ngùng giải thích.
“Chị biết điều kiện nhà tôi không tốt, số tiền đó rất quan trọng, nhưng mẹ hình
như không có ý đó”
Ôn Ninh nhẹ lắc đầu, “Tôi sẽ không đi đòi. Nghiêm Cương biết sẽ không vui. Thôi
bỏ đi”
Nếu xét kỹ, phòng nhị cũng còn thiếu tiền của Nghiêm Cương đấy.
Món nợ này rối như tơ vò, không thể gỡ rõ được.
Hơn nữa, Nghiêm Thông và Chu Vân Vân tính toán rõ ràng trên mặt.
Lưu Kim Lan và Nghiêm Huy mới là kẻ thả dây dài câu cá lớn, có ý định để cô và
Nghiêm Cương nuôi con gái cô ta, cuối cùng còn hại chết cả gia đình cô.
cuoi/chuong-10-gia-thuc-phan-noi-ly-lehtml]
Ôn Ninh cũng không muốn làm công cụ cho Lưu Kim Lan, chỉ đâu đánh đó.
Cô lấy cớ cho con bú, đóng cửa phòng lại.
Lưu Kim Lan bĩu môi.
Cũng là phụ nữ, cho con bú mà còn không cho xem, làm ra vẻ chết đi được!
Nhưng Ôn Ninh chăm sóc cẩn thận lại là con gái cô ta.
Lưu Kim Lan lại hân hoan quay về phòng, thấy Tiện Muội nằm ở đó, đang nghịch
bàn tay nhỏ của mình.
Cô ta bực bội trong lòng, bế đứa bé lên ném xuống đất, mắng thầm.
“Giống hệt mẹ mày, đồ tiện nhân!”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đứa bé gào khóc ầm ĩ, làm cô ta phiền lòng. Lưu Kim Lan giật lấy một chiếc tất,
nhét vào miệng nó.
Cuối cùng, mọi thứ yên tĩnh.
________________________________________
Mặc dù cuộc bàn bạc không vui vẻ gì, nhưng Giả Thục Phân là người nói lời giữ
lời.
Ngày hôm sau, cô thông báo tin tức mình sắp đi khu nhà cán bộ.
Cả đội xôn xao.
Thường xuyên có đội viên đến hỏi thăm tin tức, thuê đất ruộng trong nhà, mua
bắp và lúa mạch dự trữ của Giả Thục Phân.
Cứ bận rộn như vậy, mười ngày trôi qua nhanh chóng. Đến ngày gia đình Ôn Ninh
xuất phát.
Ôn Ninh ôm Tam Muội, Đại Mao và Nhị Mao xách túi nhỏ của mình, Giả Thục
Phân vác túi lớn của mình. Đoàn người chậm rãi đi về phía cổng làng.
Lưu Kim Lan ôm Tiện Muội, mắt trông mong nhìn đứa bé trong lòng Ôn Ninh.
Cô ta rất muốn ôm con gái ruột của mình một cái, nhưng sợ Ôn Ninh nhìn ra điều
bất thường.
Cô ta mang theo tâm tư đen tối dịch Tiện Muội lại gần Ôn Ninh cùng Đại Mao, Nhị
Mao.
“Đại tẩu, Đại Mao, Nhị Mao, các cháu nhìn Tiện Muội đi. Lần này chia tay, không
biết khi nào mới gặp lại”
Đại Mao và Nhị Mao chỉ liếc qua một cái, đáp lấy lệ, “Ồ ồ”
Tiện Muội dơ bẩn, động một tí là khóc, chẳng đáng yêu bằng Tam Muội nhà chúng
nó chút nào, có gì mà ngắm.
Ôn Ninh bất động thanh sắc dịch người sang một bên, “Sẽ sớm gặp lại thôi”
Đời trước Lưu Kim Lan cũng thường xuyên lấy cớ thăm thân để đến tìm gia đình
họ, sau này thậm chí còn ở gần nông thôn cách quân khu không xa.
À.
Lúc đó Ôn Ninh còn tưởng Lưu Kim Lan là em dâu tốt, nghĩ kỹ lại, chẳng qua
cũng chỉ vì con gái ruột của cô ta thôi.
Bây giờ tình hình hoàn toàn khác.
Ôn Ninh thờ ơ.
Lưu Kim Lan lại đắc ý vô cùng.
Quay về thì đã sao, để con gái ruột ở lại chịu khổ dưới tay cô ta, còn đứa được
mang đi hưởng phúc lại là bảo bối mà Lưu Kim Lan cô ta sinh ra.
Lúc này, Nguyên Bảo buồn bã nói, “Anh cả, anh hai đi rồi không ai chơi với em
nữa, haizz”
Nhị Mao xoa đầu nó, “Đừng lo, Nghiêm Nhị Mao tao sớm muộn gì cũng quay lại!
Lúc đó tao sẽ chơi với mày, nhưng mày không được tranh thịt ăn với tao đâu”
Lưu Kim Lan cười không ngớt, “Nhị Mao, con là anh, nhường thịt cho em ăn, rộng
rãi một chút”
Nó rộng rãi, vậy nó đói thì làm sao, rộng rãi có no bụng được không!
Nhị Mao phồng má, không vui.
Giả Thục Phân không nhịn được, “Kim Lan, con đối xử tốt với Tiện Muội một chút,
dù sao nó cũng là con gái con”
Lưu Kim Lan bĩu môi, tùy ý gật đầu, “Con biết rồi, mẹ”
Con gái cô ta hưởng phúc, con gái Ôn Ninh đáng đời phải chịu tội.
Đang nói chuyện, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng động.
“Thục Phân, bà chờ chút!”
“Thục Phân Nhi, tôi đến tiễn bà đây”
Ôn Ninh mấy người kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy rất nhiều người trong đội đều chạy
tới tiễn Giả Thục Phân.
Trên mặt họ đầy vẻ quyến luyến.
Có mấy thím còn đưa cả đồ đã chuẩn bị sẵn.
“Thục Phân Nhi, bà không phải thích ăn măng khô nhà tôi sao? Cho bà này, sau
này lúc ăn mà nhớ đến tôi, bà chị già này nhé”
“Cho bà này, Thục Phân, đây là khoai lang sấy nhà tôi”
Đội trưởng thậm chí còn nói với Ôn Ninh, “Đồng chí Ôn, tính cách mẹ chồng cô cô
biết đấy, khá nóng nảy. Đi khu nhà cán bộ cô phải che chở cho bà ấy nhé”
Giả Thục Phân trợn trắng mắt, “Tao nào có nóng nảy? Tao rất biết nói lý lẽ”
Người tiễn chân trêu chọc, “Đúng, đúng, là biết nói lý lẽ đến mức đập cửa gỗ nhà
người ta tan tành”
“Chồng bà lén lút đánh bài, bà đi xốc sòng bài, đốt hết bài đi”
“Con trai thím Vương Tam làm ướt tập vở của Nghiêm Thông nhà bà, bà bôi phân
lên tóc người ta, bà nói lý lẽ quá đi!”
..
Giả Thục Phân đứng bên cạnh không chịu thừa nhận, “Nào có chuyện đó!”
Ôn Ninh nhìn cảnh tượng ấm áp này, thầm nghĩ, đây cũng là ý nghĩa của việc cô
được sống lại.
Giúp mẹ chồng không phải rời bỏ quê hương đã sống 50 năm trong sự tiếc nuối
như đời trước.
Không đúng, vẫn phải có chút tiếc nuối.