Ngày hôm sau, khi nhà họ Cốc lại đến nhà mới, phát hiện vị trí cắt cỏ đã được
dọn dẹp thêm một mảng lớn. Trong đám cỏ dại, một bóng người cao ráo ẩn hiện.
“Tạ Thần?” Cốc Lật nghi hoặc hỏi.
Tạ Thần nghe tiếng liền thẳng lưng, nhìn thấy mọi người nhà họ Cốc cười có chút
không tự nhiên: “Ta ở nhà không có việc gì nên qua giúp một tay”
“Ngươi đã thuê được người chưa?”
Nhà họ Tạ chỉ có mình hắn là lao động chính, mỗi năm đến mùa thu hoạch đều
phải thuê người trước, nếu không lúa mì sẽ bị bỏ hoang ngoài đồng.
Tạ Thần giơ tay lau trán: “Toàn là người già, nói với họ một tiếng là được. Đất này
bỏ hoang đã lâu, gốc cỏ cứng khó cắt đứt, tranh thủ lúc ta có thời gian có thể giúp
các ngươi làm một ít”
Cốc lão gia nheo mắt, lời này lướt qua trong đầu, lại một lần nữa xác định, tiểu tử
Tạ Thần này tâm tư bất thuần.
Những người khác trong nhà họ Cốc thì không có những suy nghĩ này, hai người
hợp tác bán bánh ngọt, giúp đỡ lẫn nhau thì có gì đáng nghi ngờ.
Tạ Thần tham gia, tốc độ cắt cỏ nhanh hơn rất nhiều, năm ngày sau cuối cùng
cũng nhìn rõ được hình dáng của cái sân.
Cốc lão gia nghỉ ngơi hai ngày sau đó, bắt đầu tìm thợ xây trong thôn, căn nhà đổ
nát gần như không thể sửa chữa, chỉ đành phải phá đi xây lại.
Còn về gỗ, cửa sổ, gạch ngói thì đều là Tạ Thần dẫn ông đi, ghé thăm từng nhà
cuối cùng mới chọn được.
Trải qua chuyện này, Cốc lão gia từ đáy lòng yêu thích hắn, tuổi còn trẻ, tư duy
nhanh nhạy, đối nhân xử thế rộng rãi, giá mà hắn là cháu trai của mình thì tốt biết
mấy.
Do mùa thu hoạch, Tạ Thần không thể không ra đồng trông coi công nhân gặt lúa.
Nhà họ Cốc bên này không giúp được gì, chỉ đành dặn dò đội xe vận chuyển hãy
trông nom cẩn thận.
Cả xe gỗ, cửa sổ, gạch ngói từ huyện thành vận về thôn, chất đống ở nhà mới
cao như núi nhỏ, khiến không ít dân làng hoài nghi.
“Nhà họ Cốc nghèo đến mức chẳng còn gì, vậy mà lại có tiền xây nhà”
“Ai mà chẳng nói vậy, ngày nào cũng thấy họ ở ngoài đồng, cũng không phát hiện
nhà họ Cốc có của cải bên ngoài nào”
Một trong số đó trầm tư nói: “Nửa năm nay Cốc nhị ngốc tử cứ chạy tới nhà họ
Tạ, lẽ nào là?”
“Chậc, nàng ngốc ngươi cũng ngốc à, nàng có thể kiếm tiền cho nhà họ Cốc được
sao” Mấy người đang nói chuyện, lại một xe gạch ngói được kéo vào nhà mới
của nhà họ Cốc.
Xây nhà cần thời gian, vật liệu xây dựng vận đến một ngày không dùng hết, Cốc
lão gia sợ mất, liền dựng một cái lều ở khu nhà mới, mỗi tối đều ở đó trông coi.
“Ông ơi, giờ trời đã lạnh, ông lại có tuổi rồi, hay là để cha con đến canh gác cho
ạ”
Cốc lão gia đẩy Cốc Lật ra, tự mình trải giường chiếu: “Cha con ấy hả, trộm đến
còn phải giúp chúng chất đồ lên xe ấy chứ”
Cốc Lật cứng họng, ông nàng nói quá khoa trương rồi.
Trải giường xong, Cốc lão gia cầm lấy bữa cơm Cốc Lật mang đến, ba hai cái đã
ăn xong, lại bưng bát nước lên ừng ực uống cho đã cơn khát.
“Về bảo cha và đại bá các ngươi, thu hoạch mùa thu cần cẩn thận hơn, đừng để
thóc rơi vãi khắp nơi,” những năm trước, ông phải đích thân trông coi mùa thu
hoạch mới yên lòng.
Năm nay đúng lúc cất nhà, thóc là tiền, nhân công vật liệu cũng là tiền, sau nhiều
lần cân nhắc, đành để ông ban ngày trông coi công trình, Tông thị và Cốc Lật phụ
trách toàn bộ việc cơm nước cho gia đình, những người còn lại đều ra đồng tranh
thủ thu hoạch.
Chờ khi lúa mì thu hoạch xong, ngôi nhà cũng đã cất gần như hoàn chỉnh.
Sân trước lát đá xanh rộng rãi và sạch sẽ, chính giữa đường đường chính diện đã
được Cốc Lật cho nâng cao, cần bước qua ba bậc thềm mới vào được.
Hai bên sương phòng, phía bên trái ngoài bức tường chịu lực ra thì không còn gì
khác, phía bên phải thì dọc theo tường xây một hàng lò nướng, cạnh lò nướng là
bàn thao tác, ngay cả giếng nước cũng được đào trong căn phòng này.
Nơi đây không chỉ có thợ nề làm việc một cách ngơ ngác, mà ngay cả người nhà
họ Cốc cũng không biết nó dùng để làm gì, Cốc lão gia thậm chí còn quanh quẩn
bên lò nướng cả buổi chiều, chỉ để tìm hiểu nguyên lý hoạt động.
Căn nhà này trước kia hoang tàn rộng lớn, giờ thì rộng rãi khang trang.
Mười miệng ăn nhà họ Cốc đứng trong ngôi nhà mới trông thật thưa thớt, Cốc lão
gia chấp tay sau lưng cẩn thận kiểm tra từng chi tiết trong sân, Triệu thị và Đinh
thị lại lau dọn nhà cửa một lượt.
Cốc lão đại và Cốc lão nhị chất đống vật liệu xây dựng còn sót lại vào kho, vì Cốc
Lật nói có ích, nên ngay cả đất sét họ cũng không vứt.
Cả tháng nay người nhà họ Cốc quả thực đã mệt mỏi rã rời, Tông thị đặc biệt lấy
ra ba mươi văn tiền từ chiếc hộp gỗ, bảo Cốc lão đại mua hai cân thịt về tẩm bổ.
Đêm đó, Cốc Lật úp mặt trên bàn sưởi để sắp xếp sổ sách, “Tiêu tiền thì dễ kiếm
tiền thì khó, cất một căn nhà mà tiêu của ta bốn mươi lượng”
Cốc lão gia là người mù chữ, chẳng thể hiểu Cốc Lật viết gì, nghe nói tiêu hết bốn
mươi lượng, lòng ông giật thót, thầm tính toán số tiền còn lại trong tay Cốc Lật.
Chần chừ hồi lâu mới nói, “Bà nội ngươi còn ít tiền đó, không bằng cứ lấy mà
dùng”
Cốc Lật u oán liếc nhìn Cốc lão gia, “Gia, người càng ngày càng táo gan rồi đấy”
Cốc lão gia khẽ ho một tiếng, ánh mắt lén lút liếc nhìn sân, “Ta sẽ lấy cho ngươi”
Nói rồi ông toan đứng dậy định động vào tủ kê trên giường, bị Cốc Lật nhanh tay
kéo lại.
“Gia, vẫn còn xoay sở được, không đáng để mạo hiểm như vậy”
nguoi-trong-thon-mat-do-nhu-luahtml]
Cốc lão gia nghe nàng nói vậy liền nở một nụ cười, khoanh chân ngồi đối diện
nhìn Cốc Lật vẽ vời nguệch ngoạc. Cháu gái ông từ khi khỏe lại, không chỉ nói
năng làm việc nhanh nhẹn, mà ngay cả chữ cũng nhận ra.
“Ngươi đang vẽ gì vậy?”
Mèo Dịch Truyện
“Khuôn để nướng bánh kem”
Cốc lão gia không hiểu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của
ông, giờ đây trong mắt ông tràn đầy hình bóng Cốc Lật, thật đúng là trời cao có
mắt, đã để đứa trẻ thông minh duy nhất của nhà họ Cốc trở lại bình thường.
“Ăn cơm thôi,” giọng Tông thị từ bên ngoài vọng vào, Cốc Lật thu cất giấy cỏ,
cùng Cốc lão gia đi vào đường đường chính diện.
Cả chậu khoai tây lẫn thịt thơm lừng, khiến người ta thèm ăn vô cùng, “Hai ông
cháu các ngươi lại lén lút bàn chuyện gì vậy?” Tông thị múc một bát cơm lúa mì
đưa cho Cốc lão gia.
Nếu không phải mấy ngày nay quá mệt mỏi, Tông thị đâu nỡ ăn cơm lúa mì, lúa
mì không thơm bằng gạo tẻ, nhưng đối với nhà họ Cốc thì đây đã là lương thực
tinh rồi.
Cốc lão gia nhận lấy bát, xúc một ngụm lớn đưa vào miệng, mùi thơm nồng đậm
khiến người ta hài lòng. Tông thị chỉ hỏi vu vơ cũng không định để Cốc lão gia trả
lời.
Cả nhà ăn uống ngon lành, Đinh thị ngồi bên cạnh không nhịn được hỏi, “Cốc Lật,
nhà xây xong bước tiếp theo có phải là làm bánh ngọt không?”
“Vâng, mai ta đi tìm Tạ Thần bàn chuyện”
Đinh thị nghe vậy thì mặt mày hớn hở, nàng nuốt thức ăn trong miệng, “Lúc bắt
đầu làm đừng quên đưa tỷ tỷ ngươi theo, xem có thể giúp được gì không”
“Được”
Đinh thị nghe Cốc Lật đồng ý liền cười tủm tỉm gắp một miếng thịt cho nàng, khiến
Cốc Túy liếc nhìn.
Sáng sớm hôm sau, Cốc Lật tìm Tạ Thần, đưa hắn đi tham quan xưởng. Tạ Thần
thời gian này bận đến mức không ngẩng đầu lên được, vừa phải trông coi thợ
thuyền làm việc, vừa phải đưa Tạ Hiên đến thư viện.
Hôm nay vừa gặp lại, hắn đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, khu đất
hoang tàn cũ kỹ đã khoác lên mình một diện mạo mới, những bức tường cao
sừng sững không nhìn thấy cảnh vật bên trong.
Nhìn từ xa trông như một biểu tượng của thôn Vĩnh An, hắn không ngờ Cốc Lật lại
đầu tư lớn đến vậy, trong lòng vô cùng chấn động.
Tạ Thần chỉ vào tấm biển trắng trống không trên cánh cửa lớn, “Đây là?”
Cốc Lật mỉm cười nhìn hắn, “Đã có ý định phát triển lâu dài, thì tổng phải có một
cái tên riêng. Chỉ là ta nhất thời chưa nghĩ ra, không bằng ngươi giúp ta nghĩ vậy”
Tạ Thần bị nụ cười đó làm cho chói mắt, hắn khẽ ho một tiếng trầm ngâm hồi lâu,
“Bánh ngọt đa phần làm từ lúa mì, không bằng gọi là Mạch Lạp Hương thì sao?”
“Được, cứ gọi là Mạch Lạp Hương,” Cốc Lật chốt hạ, Tạ Thần nhìn nàng, nở một
nụ cười dịu dàng.
Hai người đẩy cửa bước vào, sân lát đá xanh hoàn toàn khác biệt so với những gì
thấy trong thôn, hai bên sương phòng sạch sẽ gọn gàng, Tạ Thần bị những lò
nướng trên tường thu hút.
Hắn đi vòng quanh hai vòng, thậm chí còn thò đầu vào trong lò, khiến Cốc Lật
không nhịn được bật cười.
Tạ Thần bị chọc cười đến đỏ mặt, ngượng nghịu nói, “Bánh kem được nướng khô
bằng nhiệt độ cao sao?”
Trong mắt Cốc Lật lóe lên vẻ ngạc nhiên, không ngờ hắn chỉ nhìn qua loa đã nắm
được nguyên lý.
“Phải, bánh kem không dễ bị làm giả, dù có biết nguyên liệu nhưng không nắm
vững lửa thì cũng không làm được. Hơn nữa, bánh kem có rất nhiều loại, chúng
ta không sợ cạnh tranh”
Nàng dự định bắt đầu từ loại bánh kem kiểu cũ đơn giản nhất, chi phí thấp hiệu
quả nhanh, chờ đến khi thị trường bão hòa rồi mới từ từ nâng cao độ khó.
Cốc Lật lấy bản vẽ từ trong túi ra, cười đưa cho hắn, “Đây là khuôn và các vật liệu
cần thiết, chờ khi mua đủ đồ thì có thể bắt tay vào làm”
Tạ Thần nhận lấy cẩn thận cất đi, hắn thường xuyên chạy ra huyện thành mua
sắm nên việc này là thích hợp nhất.
Hai người hẹn ba ngày sau khởi công, khi ra khỏi nhà, vừa vặn chạm mặt Mã
Tráng đang vào thôn. Ánh mắt Mã Tráng đảo một vòng trên người hai người,
dường như đã phát hiện ra chuyện gì đó kinh khủng.
Hắn không nói một lời liền chạy về nhà, Tạ Thần khẽ nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh
ánh lên vẻ suy tư.
Tạ Thần tốc độ rất nhanh, chưa đầy hai ngày đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ,
nhưng nhanh hơn hắn là những lời đồn đại. Trong thôn không biết từ lúc nào, hễ
thấy người nhà họ Cốc là lại thì thầm to nhỏ.
Cụ thể nói gì thì nghe không rõ, nhà họ Cốc đã quen bị dân làng bàn tán nên nhất
thời cũng không để tâm.
Ngày thứ ba, Cốc Lật dẫn Cốc Túy đến xưởng, nhìn thấy Tạ Oánh đang đứng
cạnh Tạ Thần, nàng đầu tiên là sững sờ, không thể tin được mà nói.
“Ngươi để một cô bé tám tuổi phụ việc sao?”
Chưa đợi Tạ Thần mở miệng, Tạ Oánh giọng mềm mại nói, “Tỷ đừng coi thường
người, đừng thấy ta nhỏ, ta làm việc tháo vát lắm đấy”
Lời này khiến mọi người trong phòng cười ồ lên, Cốc Lật cười nói, “Ồ, vậy ta phải
xem Tạ đại đầu bếp làm việc tháo vát thế nào đây”
Mấy người nói vài câu chuyện phiếm, rồi bắt đầu làm bánh kem, Cốc Túy từ nhà
củi ôm gỗ ra nhóm lửa, Tạ Oánh tiếp quản việc giữ lửa.
Tạ Oánh rướn cổ nhìn Cốc Lật làm bánh, nàng thật sự muốn đánh cho Tạ Thần
một gậy, huynh ấy che khuất tầm nhìn của nàng hoàn toàn, chẳng thấy gì cả, tức
đến nỗi nàng lại thêm một khúc củi vào lò.