Vì chân của Tần Diễn đã hồi phục tri giác nên phác đồ điều trị tiếp theo cũng
không có gì thay đổi.
Cũng không biết có phải do thuốc của Lâm Uyển Thư hiệu quả quá tốt hay
không, lại qua bốn năm ngày, Tần Diễn đã có thể được dìu xuống giường rồi.
Lưu Quốc Lương sau khi kiểm tra định kỳ cho Tần Diễn xong, không nhịn được
mà cảm thán.
“Doanh trưởng Tần, cơ thể anh hồi phục tốt hơn tôi tưởng tượng nhiều, cứ theo
đà này, anh ở thêm chừng một tuần nữa là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng
rồi”
Cái chân trái vốn tưởng sẽ để lại di chứng, bây giờ xem ra không những không bị
ảnh hưởng mà còn hồi phục thần tốc.
Mỗi lần nhìn thấy cái chân suýt chút nữa đã bị cắt bỏ đó, Lưu Quốc Lương đều
không nhịn được mà cảm thán một câu: Kỳ tích!
Một lát sau, Thẩm Học Văn cũng đến, trông sắc mặt anh ấy không tốt lắm.
Lưu Quốc Lương thấy vậy, biết họ có chuyện muốn nói nên không ở lại nữa.
“Đám người đó tất cả đều bị đưa đến biên cương rồi!”
Thẩm Học Văn tháo mũ xuống, vẻ mặt vô cùng ấm ức.
Vì chuyện Tần Diễn bị thương, khoảng thời gian này anh ấy bận tối mày tối mặt.
Vốn tưởng rằng đám người đó chạy trời không khỏi nắng, anh ấy cũng định sau
khi làm xong chuyện trong tay sẽ điều tra xem người tố cáo là ai, không ngờ rằng,
mấy ngày trước bọn họ đã bị đưa đến biên cương, lúc này chắc là đã đến nơi rồi.
Nghe nói như thế, sắc mặt Lâm Uyển Thư cũng có chút không tốt.
Cô vẫn quá tự phụ rồi, cho rằng đám người đó không dám lừa gạt mình.
Lại không ngờ rằng người tố cáo cô năng lực không nhỏ, có thể điều thẳng bảy
tám người của Hội đồng Nội các đến biên cương.
Điều này cũng khiến cô không khỏi nảy sinh lòng cảnh giác.
Người đó là nhắm vào mình, hay là. Tần Diễn?
“Đừng nóng vội, anh có cách điều tra”
Tần Diễn thấy vẻ mặt cô tự trách, anh nén lại xúc động muốn xoa đầu cô, lên
tiếng an ủi.
“Đúng vậy, em dâu, chuyện này em đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến em
đâu. Em mới đến đây thôi, có thể đắc tội với ai chứ?”
Nếu chỉ là một người bình thường, vậy thì có nghĩa là họ chỉ nhất thời nảy ý tố
cáo thôi.
Nhưng người này có thể lập tức điều động nhiều người của Hội đồng Nội các như
vậy, chứng tỏ lai lịch không hề đơn giản.
Bất kể là tình huống nào, họ đều phải điều tra cho rõ rốt cuộc là ai đang nấp trong
bóng tối tính kế.
Nếu không mà để lại một quả bom hẹn giờ như vậy, buổi tối anh ấy ngủ cũng
không yên.
Lâm Uyển Thư cũng không phải là người thích suy nghĩ luẩn quẩn, lần này cứ coi
như là một bài học, sau này chú ý một chút là được.
Nghĩ đến đây, cô lại nói với Tần Diễn: “Anh cũng đừng vội, cứ dưỡng thương cho
tốt trước đã rồi hẵng nói”
Ít nhất thì đám người đó cũng coi như đã gặp báo ứng, đi biên cương khai hoang
là một công việc rất cực khổ.
Thẩm Học Văn cũng hùa theo ở bên cạnh.
“Em dâu nói đúng, anh cứ khoan hẵng lo chuyện này, dưỡng thương là quan
trọng nhất”
Nói xong, anh ấy đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại nói tiếp: “À đúng rồi, em dâu,
em có muốn đến đơn vị sống cùng không? Nếu đi thì để Lão Tần viết một bản báo
cáo, anh sẽ đến khu nhà tập thể xin cho hai người một căn nhà”
Nghe những lời này, Lâm Uyển Thư theo bản năng nhìn về phía Tần Diễn.
Lại bắt gặp đôi mắt có chút nóng rực của người đàn ông.
“Uyển Uyển, em có muốn đến đơn vị sống cùng anh không?”
Tần Diễn hỏi xong, theo bản năng nín thở.
Mặc dù bây giờ cô đối với anh dịu dàng như nước, nhưng sự chờ đợi không có
hồi đáp suốt những năm qua khiến Tần Diễn không dám mong cầu quá nhiều.
Chỉ sợ lòng tham của mình sẽ phá vỡ sự tốt đẹp trước mắt.
Bắt gặp vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí của người đàn ông, trái tim Lâm Uyển Thư
lập tức mềm nhũn.
Hầu như không chút do dự, cô liền gật đầu.
“Nếu có thể đến đơn vị, anh cứ viết báo cáo đi”
Sống xa nhau hai nơi trong thời gian dài không phải là một chuyện tốt đối với sự
trưởng thành của con cái.
gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-23-sao-lai-biet-quyen-ru-nguoi-nhu-
vayhtml]
Huống chi, vài năm nữa nơi này sẽ trực tiếp xảy ra chiến tranh, sao cô có thể yên
tâm về anh được?
Nghe thấy cô đồng ý đến đơn vị, trong đầu Tần Diễn như có ngàn vạn đóa pháo
hoa đồng thời bung nở, tất cả sự điềm tĩnh, lạnh lùng đều biến mất.
“Anh đi viết báo cáo ngay đây!”
Thẩm Học Văn nào đã từng thấy người anh em của mình có bộ dạng mất giá như
vậy chứ? Anh ấy chỉ hận trong tay mình không có máy ảnh, nếu không nhất định
sẽ chụp lại để cười nhạo cậu ta cả đời
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, có được cô vợ vừa xinh đẹp vừa dịu dàng lại còn
có y thuật muốn theo quân, đổi lại là anh ta, chắc anh ta cũng nhảy cẫng lên trời
mất!
Biết Tần Diễn chắc chắn cần thứ này, Thẩm Học Văn đã chuẩn bị sẵn đơn và bút
cho anh trước khi đến, anh chỉ phụ trách viết là được rồi.
Viết xong rồi cũng không cần phải xen vào, phần còn lại bên anh ấy sẽ lo liệu hết.
Vốn dĩ chiến sĩ biên phòng đã vất vả rồi, quân đội cũng sẽ chăm sóc thêm vài
phần, hơn nữa Tần Diễn lại có quân công, biết đâu chừng anh còn chưa xuất
viện, giấy phê duyệt đã có rồi.
Sau khi Tần Diễn viết xong báo cáo, Thẩm Học Văn lại vội vã rời đi.
Vết thương của Tần Diễn đã không còn gì đáng ngại, Lâm Uyển Thư bèn dứt
khoát bảo Tần Hoa về trước.
Tần Hoa tuy vẫn còn hơi lo lắng cho em trai, nhưng nhà sắp vào vụ thu hoạch gấp
rồi, anh cũng chỉ có thể về trước.
Trước khi về, Lâm Uyển Thư nói với Tần Diễn, bảo anh lấy mấy chục đồng đưa
cho anh cả mang về nhà.
“Anh cả không quản ngàn dặm đưa chúng ta đến đây, còn làm lỡ việc kiếm công
điểm, để anh ấy về tay không thì không thích hợp”
Vừa nói, cô vừa bỏ vào túi những món đặc sản thu mua được từ nhân viên bán
hàng ở hợp tác xã cung tiêu mấy ngày nay, hàng công nghiệp bị lỗi, cùng với một
ít đồ dùng sinh hoạt mà cô đặc biệt mua.
“Mấy thứ này cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà đồ ăn thức uống thì ở
quê mình không có, có thể mang về cho mấy đứa cháu nếm thử của lạ, mấy thứ
như vải vóc, phích nước này tuy có chút lỗi nhỏ, nhưng không ảnh hưởng đến
việc sử dụng, đưa cho ba mẹ và anh chị cả đều dùng được. Còn những vật dụng
sinh hoạt này, ở nhà cũng đang thiếu, ở đây mua được nên em mua luôn”
Tần Diễn không phải là người tỉ mỉ gì, đi lính ở bên ngoài cũng chỉ biết gửi tiền về
nhà, làm gì có chuyện nghĩ đến việc mua thứ gì cho người nhà chứ?
Lúc này, nhìn dáng vẻ cô bận rộn lo liệu mọi thứ cho mình, trái tim anh dường
như cũng được lấp đầy bởi thứ gì đó.
Tần Diễn cảm thấy, chắc kiếp trước mình đã làm được chuyện tốt to lớn nào đó,
nếu không thì sao có thể cưới được cô ấy chứ?
Cô ấy vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng như vậy, xứng đáng với tất cả những điều tốt
đẹp nhất trên đời này.
Đợi cô thu dọn xong, anh không nhịn được, Tần Diễn lại kéo người vào lòng.
“Cảm ơn em, vợ”
Thiên ngôn vạn ngữ cũng không cách nào diễn tả được sự cảm động trong lòng
mình, cuối cùng, Tần Diễn đành phải vụng về mà cẩn thận ôm cô vào lòng, tựa
như đang ôm một báu vật quý giá nào đó.
Cảm xúc của người đàn ông quá mãnh liệt, được anh trân trọng ôm vào lòng như
thế, trái tim Lâm Uyển Thư cũng như sắp bị sự nóng bỏng của anh làm cho tan
chảy.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn đỏ mặt đẩy nhẹ anh.
“Đừng như vậy, lát nữa anh cả về bây giờ, bị nhìn thấy sẽ không hay”
Rõ ràng là đang đẩy người ra, nhưng giọng nói lại mềm mại đến mức khiến người
ta chịu không nổi.
Tần Diễn cảm thấy vợ mình ngày càng biết cách lấy mạng người rồi.
Sao lại biết quyến rũ người khác như vậy chứ?
Cắn chặt răng, anh mới miễn cưỡng kiềm chế mà buông tay ra.
“Thật muốn mau chóng về khu nhà gia đình quân nhân”
Ở đây không tiện chút nào cả.
Lâm Uyển Thư: ..
“Đồ lưu manh!”
Lâm Uyển Thư đấm nhẹ vào ngực anh một cái, mắng một câu.
Tần Diễn bật cười trầm thấp.
“Anh là muốn đưa em về xem nhà của chúng ta thế nào, bà xã à, em đang nghĩ gì
vậy?”
Lâm Uyển Thư không ngờ anh lại trêu chọc người khác như vậy, một đôi mắt long
lanh không nhịn được mà trợn tròn.
Cứ như thể đây là lần đầu tiên cô quen biết anh vậy.
Tần Hoa vừa vào cửa đã bị nhét đầy một miệng cơm chó: ..
——————–