Chiều hôm đó, trong nhà còn có mấy chị dâu quân nhân đến chơi, mà các cô ấy
cũng đều không đến tay không, người thì mang một ít đặc sản quê nhà, người thì
mang mớ rau xanh hoặc mớ đậu.
Người kỳ quặc suy cho cùng cũng là số ít, cả một buổi chiều, cô cũng không đụng
phải người nào giống như cặp mẹ chồng nàng dâu kia nữa.
Lâm Uyển Thư đời trước chính là người làm ăn buôn bán, đối nhân xử thế tự
nhiên không có gì để chê được.
Sau một phen trò chuyện sôi nổi, mấy chị dâu quân nhân và cô cũng từ chỗ xa lạ
“chị dâu này chị dâu nọ”, trở thành gọi thẳng tên của nhau.
Lúc ra về, theo nguyên tắc có qua có lại, Lâm Uyển Thư vẫn chuẩn bị quà đáp lễ
cho từng chị dâu quân nhân.
Đợi mọi người đi hết, mặt trời cũng sắp xuống núi.
Dùng nguyên liệu mà các chị dâu quân nhân mang đến để nấu bữa tối, ăn xong,
Lâm Uyển Thư bèn đun một nồi nước lớn.
Để nấu nước tắm, cô còn đặc biệt mua riêng một cái nồi.
Thời đại này vật chất thiếu thốn, đa số các gia đình đều dùng chung một cái nồi
để tắm rửa, uống nước, xào rau.
Nhưng nồi xào rau dù rửa sạch đến đâu cũng có váng mỡ, Lâm Uyển Thư không
thích nên đã mua thêm một cái khác.
Số tiền và tem phiếu này tất nhiên là do Tần Diễn đưa cho cô lúc còn nằm viện.
Suy cho cùng, “bề ngoài” thì cô không có bao nhiêu tiền cả.
Mà đối với việc cô tiêu tiền ra sao, Tần Diễn quả thực đúng như những gì anh đã
nói ban ngày, hoàn toàn không hỏi đến.
Sau khi nước sôi, Lâm Uyển Thư đầu tiên là rót đầy một phích nước nóng.
Sau đó mới múc nước tắm cho mình và bé con.
Trời rất nóng, một nồi nước vừa đủ để rót đầy phích nước nóng cộng thêm tắm
cho ba người, hoàn toàn không thành vấn đề.
Tần Diễn trước đây cho dù là giữa mùa đông giá rét cũng đều tắm nước lạnh.
Nhưng bây giờ vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, Lâm Uyển Thư không cho
anh tắm nước lạnh.
Cô múc một thùng nước, pha thành nước ấm rồi xách vào phòng tắm, Lâm Uyển
Thư quay người hỏi: “Anh có cần em giúp không?”
Có lẽ là vì đã lau người cho anh nhiều lần nên bây giờ cô cũng đã bình tĩnh hơn
không ít.
“Không cần, anh tự làm được”
Tần Diễn không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình nên đã dứt khoát
từ chối.
“Vậy được rồi, có chuyện gì thì cứ gọi em”
Cô đã kê một chiếc ghế trong phòng tắm, nghĩ chắc cũng không có vấn đề gì.
Bé con còn đang ở trong phòng chờ cô dỗ ngủ, Lâm Uyển Thư dặn dò xong liền
rời đi.
Trong phòng, cô bé đã sớm nằm trên giường, ôm con búp bê vải nhỏ của mình ê
a không biết đang nói gì.
Thấy Lâm Uyển Thư trở về, mắt cô bé sáng ngời.
Tiện tay vứt búp bê đi, cô bé lồm cồm bò dậy khỏi giường, lảo đảo chạy về phía
mẹ.
“Mẹ ơi!”
Nhe cái miệng nhỏ chỉ có tám chiếc răng, cô bé cười rất rạng rỡ.
Nhưng mẹ lại đưa tay vỗ nhẹ vào mông nhỏ của bé.
“Miêu Miêu không được vứt đồ lung tung nhé, búp bê không chơi nữa phải cất đi,
biết không?”
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của bé con, Lâm Uyển Thư làm mẫu đặt con búp bê về lại vị
trí cũ.
Nhưng cô bé rõ ràng đã bắt đầu buồn ngủ, cũng không có kiên nhẫn nghe mẹ dạy
dỗ.
“Ti~ ti~”
Miệng vừa ư ử, cô bé vừa đưa tay vạch áo mẹ lên.
Trước đây lúc ở bệnh viện, Lâm Uyển Thư thấy bé dễ dàng chấp nhận bình sữa
như vậy, còn ngây thơ cho rằng việc cai sữa mẹ là một chuyện rất nhẹ nhàng.
Nhưng không bao lâu sau, cô đã bị vả mặt.
Sau cơn hứng thú ban đầu, bé con rất nhanh đã không còn tha thiết gì với bình
sữa nữa, sống chết đòi cô cho bú mẹ.
Đặc biệt là vào ban đêm, nếu cô không cho bú, bé có thể khóc mãi không thôi.
Lâm Uyển Thư sợ làm ồn đến các bệnh nhân khác, cuối cùng chỉ có thể thỏa
hiệp, ban ngày cho uống sữa bột, ban đêm mới cho bú mẹ.
Không bao lâu sau, bé Miêu Miêu cũng đã quen với cách cho ăn này.
Bây giờ đang là giờ đi ngủ buổi tối, bất chấp tất cả, bé con liền chui vào lòng cô,
đòi uống sữa.
Lâm Uyển Thư vừa thấy thế này sao được? Ở bệnh viện cai không xong, chẳng lẽ
về nhà rồi vẫn phải tiếp tục cho bú hay sao?
Vậy phải cho bú đến năm nào tháng nào mới cai được sữa mẹ đây?
Nghĩ đến đây, cô lại chuẩn bị lấy tình động lý với cô bé.
Nhưng đáp lại cô lại là tiếng rên rỉ ngày càng sốt ruột của bé con.
“Sữa~ sữa!”
gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-34-nguoi-phu-nu-nho-be-thien-kieu-ba-
mihtml]
Bị mẹ từ chối, Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, dáng vẻ như sắp khóc òa lên.
Lâm Uyển Thư nhất thời da đầu tê rần.
“Miêu Miêu, con lớn rồi, không thể uống sữa mẹ nữa, mẹ pha sữa bột cho con
được không?”
Cô bế bé con lên, dịu dàng dỗ dành.
“Oa~ sữa~ sữa~”
Có lẽ biết mẹ không chịu cho mình bú, bé con liền oà khóc nức nở.
Âm thanh đầy sức xuyên thấu ấy vang vọng khắp hàng xóm láng giềng.
Lâm Uyển Thư cả người đều không ổn.
Nhưng việc cai sữa đã cấp bách, hôm nay cô thật sự không muốn cho con bé bú
mẹ nữa.
Cứ thế, một người đòi uống, một người không cho, bé con càng khóc to hơn.
Không lâu sau, trên cửa bỗng truyền đến tiếng gõ.
“Uyển Thư, có chuyện gì vậy? Sao Miêu Miêu nhà cô lại khóc thế kia?”
Là chị dâu quân nhân Uông Xuân Linh ở nhà sau!
Lâm Uyển Thư vội bế bé con đi mở cửa.
“Không sao đâu chị Xuân Linh, em đang cai sữa cho con bé, nó không chịu”
Nghe nói như thế, Uông Xuân Linh vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa có chút dở
khóc dở cười.
“Sao có thể cai sữa như vậy được? Ngày mai cô lấy ít nước mướp đắng bôi lên,
nó sẽ không ăn nữa, hôm nay cứ cho nó bú đi đã”
Vừa nói, chị ấy vừa thúc giục cô mau cho con bú.
Lâm Uyển Thư cũng không có kinh nghiệm nuôi con, trong chốc lát cũng bị bé con
khóc cho đến hoang mang lo sợ.
Bây giờ nghe Uông Xuân Linh nói vậy, cô đành phải quay lại bên giường, tay chân
luống cuống kéo áo lên cho con bú.
Bé con vừa được bú sữa mẹ, lập tức nín khóc.
Lâm Uyển Thư lúc này mới thở phào một hơi.
Uông Xuân Linh lại truyền dạy cho cô một ít kinh nghiệm cai sữa.
Lâm Uyển Thư cảm kích vô cùng, vừa nghe vừa nghiêm túc ghi nhớ.
“Có gì không hiểu, ngày mai cô lại hỏi tôi”
Nói xong, Uông Xuân Linh cũng không ở lại lâu mà đi ra ngoài, còn tiện tay khép
cửa giúp cô.
Lâm Uyển Thư vừa rồi đã bị Tiểu Miêu Miêu khóc cho sợ hãi, lúc này học được
một chút kinh nghiệm, cô cũng không còn vội vàng như vậy nữa. Cô vừa cho con
bú, vừa vỗ nhẹ dỗ dành con bé.
Mà cô nhóc này có lẽ vì ban nãy không được uống sữa, nên vừa hút vào đã
không biết nặng nhẹ.
Không bao lâu, Lâm Uyển Thư đã cảm thấy đau không chịu nổi.
“Miêu Miêu, con nhẹ một chút!”
Vỗ nhẹ vào mông nhỏ của con bé, Lâm Uyển Thư nhíu mày cảnh cáo.
Nhưng bé con bị làm phiền lại vô cùng không kiên nhẫn, một chân nhỏ đạp loạn
xạ, miệng thì như cái giác hút.
“Hít!”
Một khoảnh khắc nào đó, một trận đau nhói truyền đến, Lâm Uyển Thư không
nhịn được hít vào một hơi khí lạnh!
Không màng đến việc cho bú, cô véo mũi Tiểu Miêu Miêu, buộc con bé phải nhả
ra!
Bé con cuối cùng cũng nhả ra, Lâm Uyển Thư nâng lên cúi đầu nhìn, một giọt chất
lỏng màu đỏ từ trên đỉnh nhỏ xuống!
Bị cắn chảy máu rồi!
Đúng lúc này, cửa phòng cũng bị đẩy ra.
Tần Diễn vừa vào cửa đã bị hình ảnh nóng bỏng trước mắt đập vào tròng mắt.
Người phụ nữ nhỏ nhắn thiên kiều bá mị kia, lúc này đang ngồi trên giường với y
phục xộc xệch, bàn tay ngọc ngà như búp măng còn đang nâng một bên trắng
nõn…
Đầu óc Tần Diễn trống rỗng trong giây lát.
Nhưng rất nhanh, lý trí lại bị vệt đỏ kia kéo về.
“Miêu Miêu lại cắn em à?”
Không để ý chân vẫn còn đau, anh sải bước tiến lên.
Lâm Uyển Thư đâu có ngờ anh sẽ trở về lúc này? Tay thậm chí còn chưa kịp
buông xuống, người đàn ông đã đi đến trước mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, “bùng” một cái, mặt cô như bị lửa đốt, nóng rát vô cùng
——————–