Hoàng Phượng Anh thất hồn lạc phách quay về, ngay cả con cái cũng không quan
tâm nữa.
Khoai lang chưa tưới xong, mấy cái thùng nước thì vứt ngổn ngang tại chỗ.
Mấy đứa trẻ đều có chút hoảng loạn, không biết phải làm sao.
Mẹ của chúng bị sao vậy?
Lâm Uyển Thư nhìn ba đứa trẻ đáng thương, dường như thấy được bản thân
mình yếu ớt bất lực ngày xưa.
Dừng lại một chút, cô nương theo dây lưng quần che giấu, lấy ra ba miếng bánh
đậu xanh nhỏ từ trong không gian.
Đừng nhìn bánh đậu xanh này không lớn, nhưng bên trong có thêm không ít
thành phần dinh dưỡng, hơn nữa ăn vào rất no.
Dùng để đối phó với nạn đói thì không gì thích hợp hơn, vừa không dễ thấy, lại
vừa cung cấp năng lượng cần thiết cho cơ thể người.
Món đồ này vốn đã có sẵn trong không gian, có lẽ là do tổ tiên đời nào của cô
nghiên cứu ra mà cô không biết.
Bánh đậu xanh như thế này cô có đến một hai tấn.
Mấy đứa trẻ nhìn bánh ngọt hấp dẫn trước mắt, đều không nhịn được mà đồng
loạt nuốt nước miếng.
Cái bụng vốn đã đói cồn cào lại càng phát ra tiếng kêu vang dội.
Nhưng mặc dù là đã đói đến thế, chúng vẫn không dám đưa tay ra nhận.
Không chỉ vậy, ba đứa trẻ còn không hẹn mà cùng lùi về sau một chút.
Lâm Uyển Thư cũng không có nói nhiều, trực tiếp kéo lấy bàn tay lớn nhất, đặt ba
miếng bánh vào tay chúng.
“Con cầm lấy chia cho các em ăn đi, lát nữa mấy thím xách thùng về giúp cho”
Tay bị nhét bánh, Đại Nha cũng không dám nói không cần, chỉ là đối với việc cô
muốn xách thùng giúp mình, cô bé liền lắc đầu nguầy nguậy.
“Phải tưới nước xong mới được về ạ”
Nếu không bà nội chắc chắn sẽ không cho chúng con ăn cơm trưa.
Cơm trưa mà còn không được ăn nữa thì chúng con sẽ không đi nổi mất.
Không có sức lực làm việc, về nhà còn bị đánh, chi bằng ở đây tưới cho xong
nước đã.
Nghe thấy lời này, Kỷ Hoa Lan không nhịn được thở dài một hơi.
Thật là tạo nghiệt.
Cùng là những đứa trẻ trạc tuổi này, con nhà chị có thể lật cả nóc nhà, vậy mà ba
đứa này lại hèn mọn đến mức chui vào trong cát bụi.
“Mấy đứa đi ăn bánh đi, mảnh đất nhỏ này, một lát thím tưới giúp cho xong”
Vừa nói, chị vừa chỉ vào gốc cây, ra hiệu cho chúng đến đó ngồi.
Đại Nha do dự một chút, nhưng vì lớn lên trong môi trường bị áp bức đã lâu, cô
bé lại không dám phản đối uy quyền của người lớn.
Cuối cùng, cô bé vừa đi vừa ngoái đầu lại, dẫn hai em gái đến ngồi dưới gốc cây.
Vườn rau của Kỷ Hoa Lan đã chăm sóc xong, bèn giúp mấy đứa trẻ tưới nước.
Lát nữa chị phải đi tìm Chủ nhiệm Mã nói chuyện mới được, Chu Thiên Trụ thật
sự quá đáng, sao có thể chẳng quan tâm hỏi han gì đến mấy đứa con gái này
chứ?
Lâm Uyển Thư đã xới xong mảnh đất của mình, thấy Kỷ Hoa Lan gánh nước, cô
cũng tiến lên đi hỗ trợ.
Dù sao thì chuyện vừa rồi đối đầu với Hoàng Phượng Anh, mình cũng có một
phần.
Nể tình cô ấy là phụ nữ có thai, hôm nay giúp một phen, sau này thế nào cũng
không còn quan hệ gì đến mình nữa.
Vu Phương Phương việc của mình còn chưa làm xong, cũng không rảnh để giúp
đỡ.
Nhưng mà Lâm Uyển Thư và Kỷ Hoa Lan đều là người tay chân nhanh nhẹn.
Chưa đến mười phút, hai người đã tưới xong một lần đám ruộng khoai lang còn
lại.
Sau khi tưới xong, thấy đất của Vu Phương Phương vẫn chưa xới xong, hai người
lại qua giúp cô ấy.
Vu Phương Phương: ..
Lại là một ngày cảm thấy mình thật vô dụng!
Không được, mình không thể tiếp tục như vậy nữa, ngộ nhỡ Lâm Uyển Thư chê
mình, không chơi với mình nữa thì phải làm sao?
Trên đường trở về, Vu Phương Phương thầm thề trong lòng.
Ngày mai cô nhất định phải phấn chấn lên!
Đại Nha, Nhị Nha và Tam A sau khi ăn xong bánh đậu xanh, đứa nào đứa nấy đều
hồi phục lại tinh thần, trông không còn ủ rũ như vừa rồi.
Chỉ là dáng vẻ vẫn còn rụt rè, ba đứa trẻ lẳng lặng đi theo sau Lâm Uyển Thư,
cũng không dám hó hé tiếng nào.
Ba người lớn ba đứa trẻ dọc đường đi về khu tập thể, Kỷ Hoa Lan gánh thùng,
định đưa ba đứa nhỏ về nhà họ Chu trước.
Nhưng vừa đi ngang qua sân, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy một giọng nói
hống hách từ trong phòng bếp truyền đến.
“Cô có thân phận gì? Cũng xứng ngồi đây ăn cơm cùng mẹ tôi sao?”
gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-46-co-tra-lai-cong-viec-cho-toihtml]
Lâm Uyển Thư: ..
Đây lại là tàn dư phong kiến từ đâu ra vậy?
Kỷ Hoa Lan bĩu môi, nhỏ giọng nói với Lâm Uyển Thư: “Người này chính là em gái
của Chu Thiên Trụ mà em đã nói với chị, Chu Tiểu Yến”
Ba đứa nhỏ nghe thấy tiếng ở bên trong, vốn đã nhát gan nên lập tức run lẩy bẩy.
Người không biết còn tưởng bên trong có ma.
Trong phòng bếp, Hoàng Phượng Anh bị mắng nhưng không hề khúm núm xin lỗi
như mọi khi.
Ngược lại, cô ấy trừng đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Yến đang mặc một
thân đồ sáng láng.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Cô không phục à? Xem cô đẻ ra toàn thứ của nợ gì không?
Nếu không phải cưới cô, anh tôi đến nỗi bị người ta cười chê à?”
Chu Tiểu Yến hai tay chống nạnh, trừng đôi mắt tam giác, hung hăng nói.
Chiếc áo hoa nhí màu xanh nước biển vốn tôn lên khí chất, vậy mà bị cô ta mặc
vào lại giống như trọc phú đeo vàng đeo bạc.
Vốn dĩ tấm vải này là của Hoàng Phượng Anh, lúc còn con gái cô ấy quý đến mức
không nỡ mặc.
Thế mà mình tốt bụng tặng cho cô ta, đổi lại lại là những lời lăng mạ như vậy.
Hoàng Phượng Anh không biết đã siết chặt hai tay thành nắm đấm từ lúc nào.
Đôi môi trắng bệch không còn chút máu cũng mím chặt lại.
Thấy cô ấy không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc áo của mình, trong
đầu Chu Tiểu Yến chợt lóe lên hình ảnh lần đầu tiên mình gặp cô ấy, mình cũng
đã nhìn không chớp mắt vào chiếc áo sơ mi vải kate trên người cô ấy như vậy.
Lúc đó, da dẻ cô ấy trắng nõn, cả người toát ra một cỗ khí chất chỉ người thành
phố mới có.
Còn mình đứng trước mặt cô ấy, giống như một con vịt con xấu xí.
Bây giờ phong thủy luân chuyển, mình đã trở thành người thành phố có công
việc, có thu nhập, còn cô ta lại trở thành một cô con dâu mặc người đánh mắng.
Vừa nghĩ đến đây, cảm giác về sự ưu việt trong mắt cô ta như muốn tràn cả ra
ngoài.
“Cô đang nhìn quần áo của tôi à? Tôi nói cho cô biết, kiểu này bây giờ là mốt nhất
đấy, chỉ riêng tiền công đã năm đồng rồi, cô có nhìn cũng vô ích”
Cái dạng như cô ta, cho một bữa cháo trắng ăn là đã phải cảm kích rơi nước mắt
rồi, lại còn muốn mặc quần áo đẹp như của mình à?
Cô ta mơ hão!
“Con gái tao đang nói chuyện với mày đấy! Mày điếc à? Cút ngay cho tao, nhìn
thấy mày là thấy xui xẻo!”
Hồ Dẫn Đệ thấy cô ấy nãy giờ không nói gì, cứ nhìn người ta chằm chằm như
vậy, sự chán ghét trong lòng lại tăng thêm vài phần.
Nếu không phải sợ trong bụng cô ta thật sự đang mang cháu trai, bà ta đã sớm đá
cho cô ta một cước rồi!
Thứ của nợ gì không biết!
Hồ Dẫn Đệ nói xong, cũng không thèm để ý xem bụng cô ấy có đói hay không,
liền gắp cho Chu Tiểu Yến một miếng thịt mỡ.
“Vẫn là con gái mẹ hiểu chuyện, biết mua thịt cho mẹ ăn, không giống như có
người, ngoài việc ăn hại ra thì chẳng được tích sự gì!”
Hai mẹ con thân mật, cô một miếng tôi một miếng mà ăn thịt.
Mà móng tay của Hoàng Phượng Anh không biết từ lúc nào đã cắm sâu vào lòng
bàn tay!
Trước đây rõ ràng tháng nào cô ấy cũng được ăn một hai bữa thịt, quần áo thì
mỗi năm đông hè đều có thể may một bộ mới.
Vậy mà bây giờ cô ấy đang sống những ngày tháng gì thế này?
Chiếc áo sơ mi trên người vẫn là quần áo cũ từ trước khi kết hôn sửa lại cho rộng
ra.
Từ lúc sinh Nhị Nha đến giờ, cô ấy chưa được ăn thêm một bữa thịt nào!
Ngay cả trứng gà có vị gì, bây giờ cô ấy cũng gần như không nhớ nổi nữa rồi!
“Nào, ăn thêm miếng nữa, phần còn lại để dành cho anh con”
Hồ Dẫn Đệ vừa nói, vừa vươn đũa định gắp thêm một miếng thịt nữa.
Nhưng còn chưa kịp gắp, bên cạnh bỗng có một bàn tay vươn ra, trực tiếp bưng
cả đĩa thịt đi mất!
“Hoàng Phượng Anh, cô điên rồi à? Mau trả đĩa thịt lại đây cho tôi!”
Chu Tiểu Yến thấy Hoàng Phượng Anh vậy mà dám bưng thịt đi, hai mắt gần như
muốn phun ra lửa.
Hoàng Phượng Anh nhìn vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của hai mẹ
con, mặt cô ấy không khỏi trắng bệch, nỗi sợ hãi bị đè nén bấy lâu nay khiến cô
ấy suýt chút nữa đã đặt đĩa thịt trong tay xuống.
Nhưng vừa nghĩ đến việc mình đã rất lâu rồi chưa được ăn thịt, cô ấy lại gắng
gượng thẳng lưng, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Thịt này rõ ràng là mua bằng tiền lương
của tôi, tại sao tôi lại không thể ăn?”
Chu Tiểu Yến không ngờ người phụ nữ nhu nhược và ngu xuẩn này lại có thể nói
như vậy, suýt nữa thì không phản ứng kịp.
Đến khi hoàn hồn lại, cô ta đập bàn đứng phắt dậy!
“Cái gì mà lương của cô, bây giờ người đi làm là tôi, lương dĩ nhiên cũng là của
tôi!”
Nhìn Chu Tiểu Yến đang nổi trận lôi đình, Hoàng Phượng Anh bị dọa đến mức
suýt nhảy dựng lên!
Nhưng cô ấy vẫn cố gắng tranh luận: “Tôi… tôi chỉ là để cô tạm thời thay thế tôi
làm việc, chứ không có nói là nhường công việc này cho cô. Bây giờ tôi không có
thịt ăn, cô trả lại công việc cho tôi, tôi tự mình kiếm tiền mua!”