Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha

Chương 48: Khuyên anh làm ăn sớm một chút



Đại đội Hồng Tinh

Kể từ sau khi chung chăn gối với “Triệu Minh Viễn”, cả người Hà Mạn Hương

chìm đắm trong thế giới ngọt ngào của riêng mình.

Bây giờ cô ta đã là người phụ nữ của anh ta, chỉ cần sinh mấy đứa con trai là có

thể nằm chờ hưởng thụ rồi.

Mỗi khi nghĩ đến vinh hoa phú quý sau này, Hà Mạn Hương lại không nhịn được

mà cười trộm.

Tuy Tần Diễn không chết có hơi đáng tiếc, nhưng nghĩ lại thì cũng không có

quan hệ gì lớn.

Dù sao thì vài năm nữa tỉnh Vân sẽ nổ ra chiến tranh phản kích tự vệ, anh ta có

mạng sống sót trở về hay không còn chưa biết được.

Sau này mình sẽ trở thành phu nhân của người giàu nhất, thật sự không cần thiết

phải lãng phí tâm trí vào hai người đó.

Có thời gian đó, chi bằng cô ta nghĩ cách để Triệu Minh Viễn làm ăn sớm một

chút.

Dựa vào năng lực của anh ta, Hà Mạn Hương tin rằng anh ta chắc chắn có thể

sớm cho mình một cuộc sống tốt đẹp.

Mấy ngày nay, Hà Mạn Hương không có việc gì liền suy ngẫm trong lòng, phải

làm sao mới có thể khuyên Triệu Minh Viễn làm ăn sớm một chút.

Vì thế, mỗi lần anh ta muốn chung chăn gối với mình, Hà Mạn Hương đều dùng

hết mọi chiêu trò.

Thậm chí cả những chiêu thức học được từ kiếp trước, cô ta cũng không hề giữ

lại mà dùng hết lên người anh ta.

Hà Mạn Hương có thể cảm nhận được anh ta rất thích.

Tối hôm đó, sau khi ra sức phục vụ người đàn ông, đợi anh ta tắm rửa xong trở

về, Hà Mạn Hương liền nhẹ nhàng tiến lại gần anh ta.

Nhưng cô ta không dám ngủ sát ngay bên cạnh anh ta.

Triệu Minh Viễn có một tật xấu, bất kể buổi tối họ có nồng nhiệt đến đâu, lúc ngủ

cũng không thể đụng vào anh ta.

Có một lần cô ta thử dựa vào vòng tay anh ta ngủ, kết quả bị anh ta một cước đạp

xuống giường.

Cho đến bây giờ, cô ta vẫn cảm thấy đùi mình đau âm ỉ.

Nhưng Hà Mạn Hương không nghĩ nhiều, bởi vì cô ta biết người giàu có đều có

một số tật xấu không muốn người khác biết.

Triệu Minh Viễn chắc chắn cũng như vậy.

Cách Triệu Minh Viễn khoảng mười centimet, Hà Mạn Hương liền dừng lại không

tiến tới nữa.

Trong phòng tối om, không nhìn thấy cái gì cả.

Nghe tiếng hít thở nặng nề của anh ta, lại nghĩ đến sự thân mật vừa rồi, lồng

ngực Hà Mạn Hương tràn ngập niềm vui.

Ngừng một chút, cô ta mới dịu dàng lên tiếng: “Anh Viễn, chúng ta nói chuyện một

lát được không anh?”

Triệu Minh Viễn nghe được giọng nói điệu bộ giả tạo của cô ta, suýt chút nữa đã

không nhịn được mà một cước đạp cô ta xuống giường!

Nhất là khi vừa nghĩ đến giọng nói thỏa mãn không chịu nổi của Vương Vĩnh

Thắng ban nãy, Triệu Minh Viễn liền hận Hà Mạn Hương đến tận xương tủy!

Hà Mạn Hương nào biết người đàn ông bên cạnh đã dùng ánh mắt lăng trì mình,

thấy anh ta không nói lời nào, cô ta cũng không để trong lòng.

Dù sao thì ngay cả lúc chung chăn gối anh ta cũng không hé răng một tiếng, bây

giờ không nói lời nào cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

“Hôm nay lúc em đi làm, em nghe có người bàn tán Lão Cẩu trong đội ngày nào

cũng ăn cơm trắng”

Lão Cẩu là biệt danh của Vương Phú Quý, kiếp trước trong đội ngoài Triệu Minh

Viễn ra thì chỉ có ông ta là sống tốt nhất.

Không nói đến việc sớm đã xây nhà hai tầng trong đội, mà còn mua cả đất đai ở

trong thành phố.

Sau này cô ta nghe người khác nói, trước cả khi cải cách mở cửa, Lão Cẩu đã lén

lút làm ăn rồi.

Người ta đã có thể kiếm tiền sớm như vậy, còn có thể sống một cuộc sống tốt đẹp

thế kia, Triệu Minh Viễn nhà cô ta lợi hại như vậy, chắc chắn có thể kiếm được

nhiều tiền hơn.

Nhưng cô ta không trực tiếp bảo anh ta đi làm ăn, mà dự định từng chút một gợi

lên hứng thú của anh ta.

Nhưng ngoài dự liệu của cô ta là, Triệu Minh Viễn lại chẳng có chút hứng thú nào

với chủ đề này, ngược lại còn vô cùng sốt ruột.

“Chuyện nhà người khác thì có liên quan gì đến cô?”

Hà Mạn Hương có chút không cam tâm.

“Anh Viễn, chẳng lẽ anh không muốn bữa nào cũng được ăn cơm trắng sao?”

Ngày nào cũng ăn khoai lang, một chút thịt cá cũng không thấy, cô ta đã thèm đến

mức hai mắt sáng rực lên rồi.

“Xì! Hà Mạn Hương, là cô ngốc hay tôi ngốc, cô thật sự không biết chỗ cơm trắng

đó của ông ta từ đâu mà có à?”

Thời buổi này ở nông thôn, lương thực của nhà nào nhà nấy đều là cuối năm

dùng điểm công để đổi.

Tổng sản lượng chỉ có bấy nhiêu, trong đội dù là người ngày nào cũng kiếm đủ

điểm công cũng không có cách nào bữa nào cũng được ăn cháo trắng.

Cơm trắng của Lão Cẩu từ đâu mà có, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.

gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-48-khuyen-anh-lam-an-som-mot-

chuthtml]

Hà Mạn Hương đương nhiên biết Lão Cẩu đi chợ đen buôn đi bán lại.

Nhưng ông ta đã kiếm được tiền, sau này còn xây được nhà, chứng tỏ rủi ro khi

làm việc này thật ra cũng không lớn đến thế.

“Anh không thấy thái độ của cấp trên từ đầu năm nay đã nới lỏng hơn rồi sao?

Người ta nói kẻ to gan thì chết no, kẻ nhát gan thì chết đói, chúng ta không

thử xem sao biết được hay không? Chẳng lẽ anh muốn sống mãi cái cảnh ăn bữa

nay lo bữa mai này à?”

Không ngờ một người phụ nữ như cô ta mà lá gan lại còn lớn hơn cả mình, Triệu

Minh Viễn nói không kinh ngạc là nói dối.

Nhưng sau cơn kinh ngạc, sự chán ghét trong lòng anh lại tăng thêm vài phần.

Đàn bà quả nhiên không có ai tốt đẹp cả.

Vừa ích kỷ, yếu đuối lại còn tham lam.

Cô ta tài giỏi như vậy, sao không tự mình đi đi? Chẳng phải là biết mánh khóe đó

nguy hiểm, bản thân không muốn mạo hiểm, nên mới đẩy anh đi sao?

Thật sự coi anh là một kẻ ngốc à?

“Tôi không thèm thuồng người ta ăn gì, nếu cô thèm thì tự đi mà kiếm, tôi còn

phải ngủ, đừng làm ồn nữa”

Nói xong, anh cũng không thèm để ý đến Hà Mạn Hương nữa, trực tiếp xoay

người đi.

Hà Mạn Hương không ngờ mình vừa rồi đã ra sức phục vụ như vậy mà lại không

thể thổi gió bên gối thành công, nhất thời trợn tròn mắt.

Sao anh ta có thể đối xử với mình như vậy?

Chẳng lẽ vừa rồi mình thể hiện còn chưa đủ tốt hay sao?

Nhìn trần nhà đen kịt, trong lòng Hà Mạn Hương tràn đầy uất ức và không cam

lòng.

Dường như không thể chấp nhận được việc mình đã làm đến mức đó rồi mà vẫn

không thể thu phục được anh ta.

Đêm đó, Hà Mạn Hương lại một lần nữa mất ngủ.

——

Một đơn vị bộ đội nào đó ở huyện Lam.

Giữa trưa vừa cơm nước xong, Quý Thu Dung từ nhà ăn đi ra, đang chuẩn bị về

ký túc xá.

Các đơn vị dưới cấp trung đoàn của bộ đội dã chiến thường không có nữ binh,

nhưng tình hình ở huyện Lam khá đặc biệt, tổ chức đã điều động mấy chục nữ

binh xuống đây.

Các nữ binh được phân công vào đại đội thông tin và đội vệ sinh.

Nhưng nam binh và nữ binh không huấn luyện cùng nhau, phần lớn thời gian

ngày thường cũng không ai nhìn thấy ai, hầu như rất ít khi chạm mặt.

Quý Thu Dung thuộc đại đội thông tin.

Nhưng ngày thường cô ấy đã quen đi đi về về một mình, cũng không thân thiết

với ai cả.

Nhà ăn cách ký túc xá hơn một trăm mét.

Vừa đi đến dưới lầu ký túc xá, Quý Thu Dung đã bị một nữ binh gọi lại.

“Trung đội trưởng Quý, có điện thoại của chị, từ Kinh Thị gọi tới”

Nghe thấy là điện thoại từ Kinh Thị gọi tới, đáy mắt Quý Thu Dung lóe lên một tia

vui mừng.

Nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên.

“Biết rồi”

Nói rồi, cô ấy xoay người đi về phía phòng thông tin, dáng vẻ kiêu sa quý phái đó

khiến người ta nhìn mà không khỏi thầm khen ngợi.

Trung đội trưởng Quý không hổ là người của đại viện ở Kinh Thị, khí chất toát ra

từ người đúng là khác hẳn người thường.

Nữ binh kia nhìn bóng lưng của cô ấy với vẻ mặt đầy sùng bái.

Quý Thu Dung rất nhanh đã đến phòng thông tin, nhận lấy số điện thoại mà một

nữ binh khác đưa tới, cô ấy liếc nhìn rồi gọi lại.

Điện thoại vừa đổ hai tiếng chuông đã có người bắt máy.

“A lô, có phải Dung Dung không?”

Nghe thấy giọng của mẹ cô ấy, bà Tô Nhã Quân, ở đầu dây bên kia, ánh mắt Quý

Thu Dung ấm áp hẳn lên.

“Mẹ, là con đây, sao mẹ lại gọi cho con thế ạ?”

Đã lâu không gặp mẹ, Quý Thu Dung bất giác để lộ vẻ nũng nịu chỉ có ở con gái

nhỏ.

Thế nhưng, đáp lại cô ấy không phải là sự quan tâm ấm áp, mà ngược lại là giọng

nói có phần gấp gáp của bà Tô Nhã Quân.

“Dung Dung, con nói cho mẹ biết, có phải tháng trước con đã đi tìm cậu Hòa Bình

của con không?”

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.