Tiệm Bánh Của Cô Ngốc Và Ác Bá Mặt Lạnh

Chương 82: ---



Sẵn sàng

Cốc Tuệ sụp đổ

Đợi mọi việc xong xuôi, đã gần giữa trưa, Cốc Tuệ yếu ớt nằm trên giường, ôm

đứa nhỏ trong lòng không kìm được khóe môi cong lên, đây là đứa con nàng đã

liều mạng sinh ra.

Đinh thị ngồi bên cạnh nàng, gạt những sợi tóc bết dính trên mặt Cốc Tuệ, ánh

mắt dịu dàng thở dài, “Đi một vòng quỷ môn quan”

Cốc Tuệ nghe vậy ngước mắt nhìn Đinh thị, “Nương, sao mọi người lại đến đây

vậy?”

Đinh thị nở một nụ cười khô khốc, “Con sinh phải dùng nhân sâm, Lý gia không

có tiền cầu đến nhà họ Cốc, chúng ta mới biết chuyện”

Nghe vậy, tâm trạng vui vẻ của Cốc Tuệ trùng xuống mấy phần, mí mắt cụp xuống

che đi mọi cảm xúc trong mắt.

Sau khi người nhà họ Cốc rời đi, ba người nhà họ Lý mới được thả ra, Vương thị

đội cái mặt sưng đỏ một tay ôm lấy đứa bé, vui vẻ mở khăn quấn ra nhìn vào bên

trong.

“Thằng bé, là thằng bé”

Vương thị ôm đứa bé cho Lý Thiết Trụ xem xong lại quay sang Lý Nhị Ngưu, kích

động nói, “Có hậu duệ rồi, có hậu duệ rồi, nhà chúng ta có hậu duệ rồi!”

Ba người nhà họ Lý vây quanh đứa bé, nhìn chằm chằm hồi lâu, nhưng không

một ai quay sang xem tình hình của Cốc Tuệ.

Ánh mắt Cốc Tuệ dần dần tối sầm, sau đó lại nhìn đứa bé trong lòng Vương thị,

nở một nụ cười nhạt.

Vương thị đặt đứa bé xuống cạnh Cốc Tuệ, ôm mặt sưng đỏ ‘xì’ một tiếng.

“Nương, mặt người sao vậy?”

Vương thị nghe Cốc Tuệ hỏi, hốc mắt lập tức đỏ hoe, bà ta nghẹn ngào nói, “Thụy

à, đừng nhắc nữa, vì con nương chịu bao nhiêu uất ức cũng cam lòng”

Cốc Tuệ sinh con đau đến mơ mơ màng màng, căn bản không biết chuyện gì đã

xảy ra, nàng đưa mắt nhìn Lý Nhị Ngưu.

Lý Nhị Ngưu tức giận nói, “Nhà họ Cốc các ngươi quá đáng rồi, Lý gia dù không

có tiền, nhưng cũng không đến mức bị sỉ nhục thế này, thím hai của ngươi đã

nhốt nương ta ngoài cửa, không cho bà ấy vào thăm ngươi, nương ta chỉ gọi một

tiếng đã bị Triệu thị tát tai”

Lý Nhị Ngưu càng nói càng tức giận, “Nàng ta thân là kẻ ở nhị phòng, tính là cái

gì chứ, dám giở oai giở oách đến tận Lý gia”

Vương thị kéo Lý Nhị Ngưu nghẹn ngào nói, “Bụng con không sao chứ, con đừng

thấy Cốc Điền nhỏ tuổi mà ra tay độc ác đấy”

Cốc Tuệ nghe vậy sắc mặt đại biến, nàng chống đỡ thân thể gấp gáp nói, “Cốc

Điền đánh chàng sao?”

Lý Nhị Ngưu bị một đứa trẻ đá, vốn đã mất mặt, nay nghe Cốc Tuệ nhắc đến càng

tức không chỗ trút.

“Nhà mẹ đẻ của ngươi oai phong quá nhỉ, đánh cho nhà họ Lý chúng ta tan tác

cả lượt, ta thấy đứa bé này cũng đừng họ Lý nữa, đổi sang họ Cốc luôn đi!”

Trái tim Cốc Tuệ đột nhiên thắt lại, Nhị Ngưu nói vậy là có ý gì, muốn hưu nàng

sao.

“Nói bậy bạ!” Vương thị ‘bốp’ một cái vào lưng Lý Nhị Ngưu, sau đó nở một nụ

cười chua chát với Cốc Tuệ, “Chỉ cần con bình an, chúng ta chịu chút uất ức cũng

không sao”

Cốc Tuệ không ngờ nhị phòng lại ra tay đánh người, Lý gia dù không ra gì cũng

là nhà chồng nàng, không nhìn mặt tăng thì cũng nhìn mặt Phật, họ gây náo loạn

như thế này thì nàng làm sao mà sống được nữa.

Vương thị lén lút quan sát thần sắc Cốc Tuệ, trong lòng thầm cười, trận đòn này

không uổng công chịu.

Cốc Lật là buổi chiều mới biết tin đường tỷ khó sinh, một trận sợ hãi, ngay trong

ngày liền mua bổ phẩm, mang theo bánh ngọt mới đến thăm nàng.

Vương thị bị Triệu thị đánh, đương nhiên không có sắc mặt tốt với Cốc Lật, nhưng

thấy nàng cầm túi lớn túi nhỏ đồ đạc, đành phải cười gượng gạo.

“Đều là người nhà, sao còn mang đồ đến làm gì” Vừa nói liền muốn đỡ lấy,

nhưng bị Cốc Lật tránh được.

“Để ta cầm, sao có thể để bá mẫu xách đồ nặng,” nói rồi nàng đưa mắt quét một

vòng cười nói, “Bá mẫu, đường tỷ của ta ở phòng nào vậy?”

Tục ngữ nói không ai đánh kẻ mặt tươi cười, Cốc Lật cười đến nỗi Vương thị

nghẹn họng.

Cái đầu gỗ Triệu thị kia vậy mà có thể sinh ra được đứa con gái xuất sắc đến thế,

biết tìm ai mà nói lý đây.

Vương thị ngượng ngùng nặn ra một nụ cười, dẫn Cốc Lật đến trước cửa phòng,

trơ mắt nhìn đủ thứ đồ ăn, vật dụng được đưa vào phòng Cốc Tuệ.

“Khạc, ai thèm chứ,” Vương thị quay đầu đi vào nhà bếp.

Phòng của Cốc Tuệ rất đơn giản, tường đất mộc mạc không được quét vôi, bàn

trang điểm và tủ giường đều là đồ cưới, Cốc Lật đặt đồ lên bàn sưởi, cúi người

nhìn đứa bé.

82.html]

“Thằng bé nhỏ quá”

Cốc Tuệ nhớ đến hành vi của nhị phòng, nụ cười nhạt đi mấy phần, “Muội sao lại

đến đây?”

Cốc Lật chỉ nghĩ nàng ấy vì sinh nở yếu ớt, thần sắc mệt mỏi.

“Chuyện lớn thế này, ta sao có thể không đến chứ” Nói rồi nàng cẩn thận chạm

vào khăn quấn, đứa bé ‘khụt khịt’ một tiếng, dọa Cốc Lật vội vàng rụt tay về.

Cốc Tuệ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Cốc Lật, thở dài, dùng tay vén nhẹ chăn

con, để đường muội nhìn kỹ hơn, “Muội xem nó giống ai?”

Cốc Lật đoan tường một hồi, ngước mắt nhìn Cốc Tuệ cười nói: “Giống tỷ”

Cốc Tuệ nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên: “Muội nói xem, hắn có thật lòng đối tốt

với ta không?”

“Đương nhiên rồi, tỷ là nương của nó mà,” Cốc Lật lắc đầu, đung đưa tiểu oa nhi,

căn bản không suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Cốc Tuệ.

Cốc Tuệ kéo tay Cốc Lật, bảo nàng ngồi xuống mép giường, có lời muốn nói nhỏ

nhưng rồi lại nuốt xuống, chỉ nói: “Không biết ở huyện thành nửa củ nhân sâm giá

bao nhiêu tiền”

“Ta có mang cho tỷ một củ”

Cốc Lật vừa nói vừa cầm từ trên bàn lên đưa cho tỷ xem: “Huyện Vĩnh An chẳng

có nhân sâm tốt, giá lại rẻ, củ này của ta còn chưa đến một lượng bạc”

Củ nhân sâm nhỏ xíu chỉ to hơn ngón tay cái một chút, được Cốc Lật dùng vải đỏ

gói lại trông rất đẹp mắt.

Cốc Tuệ trong lòng chua xót, một lượng bạc, nhà họ Lý lại nghèo đến nỗi không

lấy ra nổi một lượng bạc.

Cốc Lật thấy sắc mặt nàng tái nhợt, đau lòng nói: “Ta nghe Cốc Điền nói, lúc tỷ

sinh khó lắm”

Cốc Tuệ nghe thấy tên Cốc Điền, trong lòng nảy sinh chán ghét, cuối cùng vẫn

không nhịn được mà nói ra lời trong lòng.

“Thằng bé Cốc Điền này quá không biết nặng nhẹ, lúc ta sinh nở lại ra tay đánh

Nhị Ngưu, dù sao cũng là anh rể của nó. Còn cả Nhị thẩm nữa, bà ấy đánh

Vương thị sao, bà ấy đánh là mặt mũi của ta đó”

Cốc Lật nghe xong ngẩn người, nàng chỉ nghe Cốc Điền kể sơ qua, căn bản

không biết chuyện đánh người này, nhưng nàng hiểu đệ đệ mình, nó sẽ không

vô cớ đánh người, huống hồ trong lúc nguy cấp như vậy.

Đôi mắt ướt át của Cốc Tuệ dần trở nên hoảng sợ bất an, nàng nắm chặt tay

Cốc Lật, gấp gáp nói.

“Nhị Ngưu còn nói muốn đứa bé mang họ Cốc, muội nói xem hắn có ý gì, có phải

muốn bỏ ta không. Nhà muội làm loạn một trận như vậy, khiến ta ở nhà họ Lý làm

sao mà ngẩng mặt lên được”

Cốc Tuệ càng nói càng đau lòng, nước mắt lớn giọt lớn giọt rơi xuống, số phận

nàng sao lại khổ sở đến vậy, vốn tưởng gả được vào nhà tốt, ai ngờ đến lúc sinh

tử, nhà chồng ngay cả một lượng bạc cũng không chịu bỏ ra.

Mèo Dịch Truyện

Nàng đã cố gắng hết sức để chứng minh mình sống rất tốt, nhưng Vương thị quỳ

xuống một cái là đổ bể tất cả.

Nàng biết nhà họ Lý muốn kinh doanh bánh ngọt, nhưng vì đó là việc làm ăn của

Cốc Lật, nàng lưỡng lự từ chối không muốn dính vào, nhưng rốt cuộc nàng đã

nhận được gì.

Chẳng được gì cả, nàng bây giờ giống như Trư Bát Giới soi gương, hai đầu

không phải người.

Nhà mẹ đẻ không có, nhà chồng cũng chẳng có.

Cuộc sống tốt đẹp bị nàng làm cho tan nát.

Cốc Tuệ khóc càng lúc càng lớn, sự uất ức tích tụ bấy lâu trong khoảnh khắc này

hoàn toàn bùng nổ, nàng sai rồi sao? Nàng không sai, nhưng đến nước này nàng

có thể trách ai.

Nhưng dù trách ai, nàng cũng phải cắn răng mà sống tiếp.

Cốc Lật luống cuống ôm nàng vào lòng, không ngừng an ủi: “Tỷ đừng khóc, lát

nữa ta sẽ kéo đầu Cốc Điền bắt nó xin lỗi tỷ”

Y phục bị thấm ướt gần hết, những vết nước ẩm ướt theo y phục chảy thẳng vào

ngực Cốc Lật, khiến nàng đau đến mức suýt không thở nổi.

Nàng không biết nên nói gì, bảo Cốc Tuệ ly hôn về nhà, hay nói nhà họ Cốc đã

làm sai, sự việc đã đến nước này nói gì cũng vô ích.

Đường đều do tự mình đi, người có thể nhất thời lầm lạc, nhưng không thể một

đời lầm lạc.

Nhưng lời này nàng không thể nói, nếu không đường tỷ sẽ cãi vã với nàng, người

đã chui vào ngõ cụt chỉ có thể tự mình quay ra, người khác khuyên can cũng vô

ích.

Cốc Lật không làm được gì khác, chỉ có thể ôm chặt Cốc Tuệ vào lòng, để nàng

khóc cho thỏa thích.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.