Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha

Chương 67: Nụ hôn bá đạo



Mà cùng lúc đó, Tần Diễn đang ôm cô, trên mặt tràn đầy kinh hãi, cả người đều

không ngừng run rẩy.

Đây là thủ đoạn gì?

Sao cô có thể biến đồ vật ra từ hư không được?

Hai người đều không nói gì, không khí yên tĩnh đến lạ thường.

Đầu óc Lâm Uyển Thư một mảnh hỗn loạn, trái tim cũng đập thình thịch không

ngừng.

Cô không ngờ bí mật của mình lại bị bại lộ một cách không hề chuẩn bị như vậy.

Tuy rằng cô đã quyết định sẽ sống thật tốt cùng anh.

Nhưng chuyện không gian quá mức kinh hãi, cô không cách nào chắc chắn sau

khi anh biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Khoảnh khắc này, trong lòng Lâm Uyển Thư dâng lên một nỗi sợ hãi không nói

nên lời.

Nỗi sợ hãi này khiến cô chỉ muốn trốn khỏi đây, càng nhanh càng tốt!

Cảm nhận được sự kháng cự của người phụ nữ trong lòng, Tần Diễn hô hấp cứng

lại!

Sự hoảng loạn vô biên như một cơn sóng thần, trực tiếp cắn nuốt lấy anh!

Cô ấy muốn rời xa mình!

Trong đầu lóe lên ý nghĩ này, đáy mắt Tần Diễn lập tức phủ đầy tơ máu đỏ rực.

Cánh tay người đàn ông đang ôm cô đột nhiên siết chặt, Lâm Uyển Thư cảm thấy

mình sắp không thở nổi.

“Anh… anh buông ra!”

Không để tâm đến việc anh có phát hiện ra bí mật của mình hay không, cô đưa

tay đẩy anh.

Giờ phút này, trong đầu Tần Diễn toàn là ý nghĩ cô muốn rời xa mình, nghe nói

như thế, sợi dây thần kinh vốn đang căng chặt cũng hoàn toàn đứt phựt.

“Em đừng hòng!”

Nghiến răng nghiến lợi nói xong, Tần Diễn hung hăng chặn lấy đôi môi đỏ mọng

kia.

Như thể sợ rằng cô sẽ nói ra những lời mà bản thân anh hoàn toàn không thể

chấp nhận được!

Lâm Uyển Thư đâu có ngờ anh lại hôn mình?

Hơi thở nóng rẫy của người đàn ông theo nụ hôn bá đạo của anh rơi xuống, đầu

óc cô thoáng chốc trống rỗng!

Đây là nụ hôn môi đầu tiên của hai người sau khi gặp mặt.

Lâm Uyển Thư cũng không thể ngờ nó lại xảy ra ở đây, thậm chí là sau khi bí mật

của cô bị bại lộ.

Khoảnh khắc này, hoảng hốt, sợ hãi, căng thẳng, xấu hổ, đủ loại cảm xúc cuộn

trào dâng lên, khiến cô gần như đứng không vững.

Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, cô lại không nhịn được mà giãy giụa lần nữa.

Anh… sao có thể ở đây…

Ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?

Nhưng sự giãy giụa này trong mắt Tần Diễn, lại là cô vẫn muốn trốn khỏi anh.

Đôi mắt vốn đã đỏ ngầu lại thêm vài phần sắc máu, nụ hôn bá đạo cũng trở nên

càng thêm hung ác.

Lâm Uyển Thư làm sao có thể chống đỡ được? Một lát sau, đầu óc cô đã có chút

mê man, cả người cũng mềm nhũn dựa vào trong lòng anh.

“Uyển Uyển… vợ… em là của anh…”

Bên tai là tiếng than thở của người đàn ông, trên môi là nụ hôn vẫn nồng cháy

triền miên của anh.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Uyển Thư mới cuối cùng được buông ra,

mà đôi môi của cô đã trở nên vừa đỏ vừa sưng, hoàn toàn không thể nhìn được

nữa.

Tần Diễn vẫn ôm người, hoàn toàn không chịu buông tay.

Nhìn người phụ nữ với gò má ửng hồng, đôi mắt đầy nước trong lòng, sự hoảng

sợ trong lòng anh mới dịu đi đôi chút.

Nhưng không đủ!

Giữa hai người họ vẫn tồn tại một quả mìn chí mạng.

Một khi không cẩn thận giẫm phải, chính là tan xương nát thịt!

Tần Diễn hoàn toàn không thể tưởng tượng được nếu cô biến mất khỏi thế giới

của mình, anh sẽ ra sao?

Bất kể cô có bí mật gì, anh chỉ biết là cô là người phụ nữ của anh!

Cả đời này cũng chỉ có thể ở bên cạnh anh!

Lâm Uyển Thư nhìn ánh mắt ngày càng tối đi của anh, trái tim vốn chưa kịp bình

ổn lại “thình thịch thình thịch” đập loạn lên.

gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-67-nu-hon-ba-daohtml]

Sợ anh lại hôn mình, cô che miệng, giọng nói có phần hờn dỗi: “Anh buông tay ra

trước đã, chúng ta về rồi hãy nói”

Tuy họ là vợ chồng, nhưng ở bên ngoài hôn đến mức này là không thích hợp.

Đặc biệt anh còn là một quân nhân, lại càng phải chú ý đến ảnh hưởng.

Tần Diễn hoàn toàn không muốn buông cô ra.

Anh sợ rằng mình vừa buông lỏng tay, cô sẽ biến mất không thấy nữa.

Lâm Uyển Thư cảm nhận được sự căng thẳng của anh, nỗi sợ hãi trong lòng

ngược lại dịu đi vài phần.

Có lẽ kết quả của chuyện này không tệ như mình nghĩ.

Nghĩ đến đây, giọng nói của cô cũng trở nên dịu dàng hơn.

“Vừa rồi em muốn hái cây thuốc kia, nhưng nó cao quá, với không tới, anh giúp

em được không?”

Vốn dĩ Tần Diễn đã không có sức chống cự nào với cô, huống chi vừa rồi anh còn

hôn cô, lúc này nghe thấy giọng nũng nịu mềm mại của người phụ nữ, làm sao

mà chịu nổi chứ?

“Được, em đợi chút, để anh nhổ cho”

Nói rồi, anh cũng không buông cô ra.

Cứ thế một tay kéo Lâm Uyển Thư, tay kia giơ lên, nhẹ nhàng nhổ cây thuốc

xuống, đưa đến trước mặt cô.

“Còn cây thuốc nào cần nhổ không? Em chỉ cho anh, anh đều nhổ cho em hết”

Lâm Uyển Thư nhìn bàn tay to đang nắm chặt tay mình, không khỏi im lặng

một lúc.

Cuối cùng, cô cũng không nói gì, chỉ cho anh những cây thuốc mà mình tìm

được.

Tần Diễn cũng không chê phiền, cứ thế dắt vợ mình, nhổ thuốc dọc đường.

May mà những người khác đều bận, cũng không ai chú ý đến họ.

Thời gian còn lại, cô gần như không làm gì cả, chỉ mải suy nghĩ chuyện không

gian rốt cuộc có nên nói hay không, nếu nói thì phải nói thế nào.

Tần Diễn cũng không nói gì, luôn chăm chú giúp cô nhổ thuốc.

Thỉnh thoảng nhìn thấy củi và nấm, anh cũng tiện tay nhặt luôn.

Mà lúc làm những việc này, anh luôn dắt Lâm Uyển Thư theo bên người.

Nếu không phải sau đó Lâm Uyển Thư kịch liệt phản đối, anh đoán chừng sẽ dắt

cô đi suốt.

Tần Diễn động tác rất nhanh, không bao lâu đã nhặt được hai bó củi lớn.

Nấm và thuốc cũng đầy một gùi.

Những người khác cũng thu hoạch không ít, gùi nhỏ của Tiểu Kiến Thiết đã đầy

nấm.

Vu Phương Phương cầm đủ loại quả trên tay, Kỷ Hoa Lan gánh hai bó củi, ngay

cả Tiểu Miêu Miêu cũng cầm một vốc nấm trong tay.

Môi của Lâm Uyển Thư vẫn còn hơi sưng đỏ, sợ bị người khác phát hiện, trên

đường trở về, cô kéo mũ xuống rất thấp.

Vu Phương Phương có chút kỳ lạ nhìn cô mấy lần.

“Uyển Uyển, cậu đội mũ thế này có nhìn thấy đường không?”

Lâm Uyển Thư: ..

Nhiệt độ trên mặt khó khăn lắm mới hạ xuống, lại đột ngột tăng lên mấy độ.

Kỷ Hoa Lan là người từng trải, nhìn thấy dáng vẻ không tự nhiên của Lâm Uyển

Thư, làm sao mà không đoán được cô vừa làm gì chứ?

Chỉ là cô ấy không ngờ Vu Phương Phương ngày thường trông cũng không chậm

chạp như vậy, sao hôm nay lại vô tâm thế nhỉ?

“Nắng to thế này, da của Uyển Uyển nhà người ta trắng, không chịu được nắng,

không kéo mũ thấp xuống một chút, bị cháy nắng thì làm sao?”

Kỷ Hoa Lan vốn là một người chu đáo tỉ mỉ, biết Lâm Uyển Thư da mặt mỏng, nên

đã giúp cô giải vây.

Vu Phương Phương với vẻ mặt nghi ngờ ngẩng đầu nhìn tán cây rậm rạp trên

đầu.

Nắng to lắm à? Sao cô ấy không cảm thấy gì nhỉ?

Lâm Uyển Thư sợ cô ấy hỏi tiếp, ôm Tiểu Miêu Miêu liền rảo bước đi ở phía

trước.

Sự chú ý của Tần Diễn luôn đặt trên người vợ mình, thấy cô tăng tốc, anh cũng

đuổi theo.

Một nhà ba người rất nhanh đã bỏ xa cả đoàn.

Mà Vu Phương Phương nhìn đôi vợ chồng như hình với bóng trước mặt, lúc này

mới hậu tri hậu giác nghĩ ra điều gì đó, trên mặt lập tức có chút ngượng ngùng.

Không ngờ hai người này trông đứng đắn như vậy, mà lại cũng dạn dĩ như thế

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.