Thập Niên 70: Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp, Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha

Chương 75: Cái công việc chết tiệt này, cô một ngày cũng không muốn làm nữa!



Hai người ở trong không gian không được bao lâu, vì ban nãy trời đã sáng rồi.

Hai vợ chồng vừa từ không gian ra ngoài, vừa hay Tiểu Miêu Miêu cũng tỉnh rồi.

Nhìn thấy một bóng người, cô bé dụi dụi mắt, mơ màng gọi một tiếng.

“Mẹ~”

“Bố đây”

Nghe thấy là bố, cô nhóc liền xoay người, vươn tay về phía Lâm Uyển Thư.

“Mẹ~”

Dáng vẻ xoay người đi không chút lưu luyến ấy khiến Tần Diễn có hơi nghẹn lòng.

“Chắc là con bé vẫn chưa tỉnh ngủ đâu”

Không nỡ nhìn người đàn ông nhà mình thất vọng như vậy, Lâm Uyển Thư an ủi.

Nhưng cô vừa dứt lời, đã thấy cô nhóc ôm chăn nhích từng chút, từng chút một

đến mép giường.

Nhờ vào lực kéo của cái chăn, cô bé cứ thế trượt thẳng từ trên giường xuống.

Tần Diễn: ..

Lâm Uyển Thư: ..

An ủi thất bại, cô đành phải hỏi lại: “Anh có muốn nghỉ ngơi thêm một chút

không?”

Tối qua cũng không biết anh ngủ lúc nào, dưới mắt giờ đã có một vầng thâm nhàn

nhạt.

Tần Diễn lắc đầu.

“Không cần đâu, bây giờ anh cũng không ngủ được, lát nữa anh đi tưới rau”

Hai ngày nay vườn rau cơ bản đều là do anh ấy tưới.

Tiểu Miêu Miêu nghe thấy bố sắp đi ra vườn rau, cô bé vội vàng xỏ đôi giày nhỏ

của mình.

“Miêu Miêu~ đi~”

Lâm Uyển Thư nhìn thấy con bé đi giày ngược hai bên, không khỏi bật cười.

“Miêu Miêu, con đi giày ngược rồi”

Tiểu Miêu Miêu không hiểu “ngược” là có ý gì, hai bàn chân nhỏ đã xỏ giày thành

công, cô bé đắc ý lắm.

Lâm Uyển Thư cười lắc đầu, rồi giúp cô bé đổi giày lại cho đúng.

“Đi như thế này mới đúng nhé”

Tiểu Miêu Miêu chớp chớp đôi mắt to, cúi đầu nhìn xuống chân mình, vẻ mặt nửa

hiểu nửa không.

Tần Diễn nhìn hai gương mặt một lớn một nhỏ giống nhau như đúc trước mắt, trái

tim bỗng chốc mềm nhũn.

Thật tốt quá, đời này cô ấy đã gả cho anh! Bọn họ còn có một cô con gái đáng

yêu!

“Đi nào, bố dẫn con đi đánh răng, lát nữa chúng ta cùng đi tưới rau”

Tần Diễn cũng đi giày xong, bế cô nhóc lên.

Nhưng cô nhóc sữa vừa nghe phải đi đánh răng, cả khuôn mặt liền nhăn lại như

cái bánh bao!

“Hông~ muốn!”

Cô bé lí nhí từ chối.

Ngay lập tức bị mẹ đánh cho một cái vào mông.

“Nếu không đánh răng, sâu sẽ ăn hết răng của con đấy!”

Mặc dù trên dưới tổng cộng chỉ có tám cái răng, nhưng Lâm Uyển Thư vẫn kiên trì

bắt cô bé học đánh răng.

Tiểu Miêu Miêu không cãi lại được hai người lớn, cuối cùng bị tóm đến bên lu

nước để đánh răng.

Cùng lúc đó, bé Kiến Thiết ở sân bên cạnh cũng thò cái đầu nhỏ ra từ hàng rào!

“Em gái! Em dậy rồi à?”

Tiểu Miêu Miêu vẫn đang bị mẹ ép đánh răng, nghe thấy lời của Kiến Thiết, cô

bé vội vàng nhổ nước trong miệng ra, hét về phía cậu bé: “Anh ơi~ cứu~ em!”

Lời kêu cứu từ em gái khiến cho Phùng Kiến Thiết lập tức khí phách đàn ông

bùng nổ!

“Em gái chờ đó, anh đến ngay đây!”

Nói rồi, cậu bé liền chạy bình bịch ra phía cửa.

“Này! Phùng Kiến Thiết, con đi đâu đấy?”

Vu Phương Phương đeo một cái túi chéo, khoác một cái bình nước, chống nạnh

quát con trai mình!

Mặc dù cậu bé mới hơn năm tuổi, chưa đến sáu tuổi, nhưng trong đơn vị có nhà

trẻ nên cô đã gửi cậu bé đi học rồi.

Nghe thấy tiếng hét sư tử hống của mẹ ruột, Phùng Kiến Thiết cứng đờ người,

bàn chân vừa bước ra được một nửa lại rụt trở về.

“Con. con chỉ muốn đi tìm em gái”

Cậu bé không phải sợ mẹ mình, mà là sợ bà ấy nói to quá sẽ gọi bố cậu đến, cho

mình một trận.

gap-quan-tau-dan-con-di-tim-cha/chuong-75-cai-cong-viec-chet-tiet-nay-co-mot-

ngay-cung-khong-muon-lam-nuahtml]

Vu Phương Phương: ..

Nói cứ như là cô không muốn đi tìm Uyển Uyển chơi ấy!

Cái công việc chết tiệt này, cô một ngày cũng không muốn làm nữa!

“Sắp muộn học rồi! Mau về đeo cặp sách vào!”

Vu Phương Phương đảo mắt một vòng thật lớn lên trời!

Cô còn không được đi tìm Uyển Uyển chơi, thì nó cũng đừng hòng đi tìm Tiểu

Miêu Miêu chơi!

Nghe vậy, cả khuôn mặt của bé Kiến Thiết lập tức xịu xuống.

Cậu bé chỉ muốn chơi với em gái một chút thôi, sao mà khó đến thế chứ?

Cuối cùng, bé Kiến Thiết đã không thể đi tìm em gái được.

Nhưng may mà hai anh em Thẩm Từ và Thẩm Việt cũng phải đi học, điều này

khiến trong lòng cậu bé được an ủi phần nào.

Nhà ba người Lâm Uyển Thư sau khi rửa mặt xong, lại cùng nhau ra khỏi nhà.

Tần Diễn gánh hai thùng nước, còn Lâm Uyển Thư thì xách một thùng quần áo.

Tiểu Miêu Miêu cũng không đi tay không, trong tay cô bé cầm một cái lồng dế nhỏ.

Cái lồng chính là cái mà Thẩm Từ tặng, cô bé quý nó vô cùng, đi đâu cũng phải

mang theo.

Dế trong lồng đã sớm không biết đã đổi mấy lứa rồi.

Đều là do Thẩm Từ đi học về bắt cho cô bé.

Bên này, một nhà ba người vừa đi vừa nói cười vui vẻ về phía cổng sau của khu

tập thể.

Chủ yếu là Lâm Uyển Thư nói, Tần Diễn đáp lại, Tiểu Miêu Miêu thỉnh thoảng xen

vào một câu, nhưng cô bé nói “ngôn ngữ trẻ con”, hai vợ chồng cũng nghe không

hiểu.

Mà bên kia, Chu gia lại bị bao trùm trong một bầu không khí căng thẳng.

Hoàng Phượng Anh nhìn cái giỏ trong phòng mình rõ ràng đã vơi đi mấy quả

trứng, ánh mắt tối sầm lại.

“Trứng trong giỏ của tôi đâu? Vì sao lại vơi đi nhiều như vậy?”

Hồ Dẫn Đệ nhổ ra một cái hột táo, nghe vậy, bà ta liếc cái giỏ một cái rồi mới bĩu

môi nói: “Tao làm sao mà biết? Chưa biết chừng là mấy đứa đồ ăn hại nhà mày

ăn vụng đấy”

Đại Nha nhìn bà nội mặt mày dữ tợn, thân hình nhỏ bé không kìm được mà run

lẩy bẩy, nhưng cô bé vẫn kiên quyết đứng che bên giường, như thể sợ bà ta đột

nhiên lại đánh mẹ mình.

Hoàng Phượng Anh bị cô bé che ở phía sau, trong lòng đau đớn không thôi.

Vì sao một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy lại đầu thai vào một gia đình thế này?

Con bé không đáng phải chịu đựng những chuyện này!

Nghĩ đến đây, cô ấy tức giận trừng mắt nhìn Hồ Dẫn Đệ.

” Những đứa bé không phải là đồ ăn hại, chúng có tên có họ”

Mà nghe nói như thế, Hồ Dẫn Đệ cũng mất hứng.

“Mày sinh ra toàn mấy đứa ‘đốt tiền’, người ta nói vài câu thì đã sao?”

Hoàng Phượng Anh cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi đây cũng từng mang thai

một thằng cu, tiếc là bị người nào đó phá cho mất rồi, có người trời sinh đã không

có số hưởng phúc cháu trai, trách ai được?”

Đứa cháu trai vô duyên không được gặp mặt đó chính là cái gai trong lòng Hồ

Dẫn Đệ.

Nghe cô ta còn dám nói như vậy, bà ta lập tức xù lông.

“Mày, cái con tiện nhân vô dụng này, không giữ được cháu trai bảo bối của tao,

mà còn có mặt mũi để nói à? Tao thấy số trứng này mày cũng đừng ăn nữa!”

Nói rồi, bà ta hung hăng lườm cô ấy một cái, rồi đưa tay xách cái giỏ trứng trên

bàn lên!

Vốn dĩ bà ta thấy vừa rồi lấy ít trứng quá, nên mới định qua đây lấy thêm mấy

quả.

Vừa nghĩ đến việc nhiều trứng như vậy đều để cho cô ta ăn, Hồ Dẫn Đệ liền cảm

thấy đau như cắt ruột.

Bây giờ vừa khéo mượn cơ hội nổi giận, xách thẳng cả cái giỏ đi! Một quả cũng

không chừa lại cho cô ta!

Thấy bà ta còn dám cướp trứng của mình, Hoàng Phượng Anh tức đến toàn thân

run cầm cập!

“Bà buông xuống cho tôi!”

“Phì! Tao không buông đấy, mày làm gì được tao?”

Hôm qua nếu không phải có mấy chị dâu quân nhân giúp cô ta, Hồ Dẫn Đệ đâu

đến nỗi bị dắt mũi chứ?

Bây giờ trong nhà không có ai, con tiện nhân kia bụng vừa mới mổ xong, Hồ Dẫn

Đệ không một chút nào lo lắng cô ta có thể làm nên trò trống gì.

Hoàng Phượng Anh tức quá hóa cười.

“Chẳng làm sao cả, bát canh trứng gà kia tôi đã nhờ người mang đi xét nghiệm

rồi, nếu xét nghiệm ra bên trong có bỏ thứ gì. đến lúc đó thì đừng trách tôi không

nể nang tình nghĩa”

Chuyện mang đi xét nghiệm gì đó, đương nhiên là nói dối, Hoàng Phượng Anh

chính là thấy bà ta không có văn hóa, nên hù dọa bà ta thôi!

Quả nhiên, cô ấy vừa nói xong, liền thấy sắc mặt Hồ Dẫn Đệ biến đổi!

“Mày có ý tứ gì? Ngày tháng yên ổn không muốn sống, cứ nhất quyết phải gây

chuyện, làm mất công việc của Thiên Trụ rồi, thì mày được lợi lộc gì?”

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.