Giản Kiến Quốc đau đến mức mặt mày trắng bệch:
“Ngăn lại đi!”
“Đánh tiếp nữa ——
là xảy ra chuyện lớn đấy!”
Mấy nam thanh niên trí thức nhìn nhau.
Không ai động.
Rõ ràng ——
không muốn chuốc họa vào thân.
Giản Kiến Quốc nhìn đám trai tráng trước mặt, tức đến mức sắp bốc khói.
Lúc này, Hà Quần cười gượng, vẻ mặt khó xử:
“Đều là nữ thanh niên trí thức cả…”
“Chúng tôi mà ra tay .. e là không hay”
“Nam nữ khác biệt”
“Lỡ bị hiểu lầm .. chúng tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch
được”
Chương 19
Nói xong câu đó, anh ta đứng tách ra ngoài đám đông, giả bộ làm người tốt, hét
lớn:
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”
Nhưng trong lúc hỗn loạn, không biết bị ai tát cho một cái vào mặt.
Anh ta lập tức nổi giận, xoay người bỏ đi.
Không quản nữa.
Muốn làm gì thì làm.
Đại đội trưởng tức đến nhức đầu, mặt mày nhăn nhó:
“Ai giúp kéo ra đi!”
“Đánh tiếp nữa là chết người đấy!”
Hoàng Phiên Nhiên theo bản năng muốn xông lên.
Chu Đình Đình lại lên tiếng trước, giọng gọn gàng:
“Đại đội trưởng,
sau khi can ngăn xong —
có thể cho cháu năm điểm công tác không?”
“Cho!”
Lúc này đừng nói năm điểm.
Cho mười điểm ông ta cũng đồng ý.
Chỉ là nhìn thân hình nhỏ gầy của Chu Đình Đình, đại đội trưởng không nhịn được
lo lắng —
con bé này lên chẳng phải chịu chết sao?
Chu Đình Đình gật đầu.
Được.
Cô không thích làm không công.
Xông lên!
Chỉ là trong lòng cô cũng thầm rút kinh nghiệm —
Lần sau phải xin thêm hai điểm nữa.
Thực ra cô cũng chẳng muốn xen vào.
Mấy ngày liền chịu khổ trên tàu, người vừa mệt vừa đói.
Bây giờ cô chỉ muốn chia phòng xong, nhóm lửa nấu cơm, ăn no rồi ngủ một giấc
cho đã.
Đánh nhau thì được.
Nhưng đánh đến mức làm chậm trễ việc ăn uống của cô —
Không được.
Tuyệt đối không được.
Chu Đình Đình ném đồ xuống đất, sải bước xông vào.
Mỗi tay túm một nữ thanh niên trí thức, kéo mạnh ra.
“Vào trong!”
“Đánh nữa —
tôi không khách khí đâu”
Hai nữ thanh niên trí thức đã đánh đến đỏ mắt, bị kéo ra vẫn chưa phục.
Một người liếc cô, giọng cay độc:
“Lo chuyện bao đồng!”
Nga
Nói xong liền định xông vào tiếp tục.
Chu Đình Đình thẳng tay túm cổ áo, ném thẳng ra ngoài vòng đánh nhau.
Người kia loạng choạng mấy bước mới đứng vững.
Cô ta quay đầu nhìn bóng lưng Chu Đình Đình, nghiến răng nghiến lợi —
Con nhỏ này từ đâu chui ra vậy?
Không phải thứ tốt lành gì!
Ánh mắt liếc thấy một khúc gỗ dựng sát tường sân.
Cô ta cúi xuống, chộp lấy, xông tới phía sau Chu Đình Đình, giơ cao lên —
Định đập thẳng vào đầu.
Hoàng Phiên Nhiên tái mặt:
“!!!”
“Đình Đình, cẩn thận!”
Chu Đình Đình đã phát hiện từ sớm.
nha-vo-yeu-cau-xin-tha-thu/chuong-14.html]
Động tác trên tay không hề dừng lại.
Cô xoay người dứt khoát —
Bốp!
Một cú đá chính xác, đá bay khúc gỗ khỏi tay đối phương.
Ngay sau đó —
Rầm!
Cú đá thứ hai, đá thẳng người kia bay ngược ra sau.
Nữ thanh niên trí thức bay lùi hơn hai mét, ngã mạnh xuống đất.
Khoảnh khắc đó —
Cả khu thanh niên trí thức im lặng như chết.
Những người còn lại đồng loạt dừng tay, theo bản năng lùi lại mấy bước.
Ánh mắt nhìn Chu Đình Đình —
chỉ còn kinh hãi.
Chu Đình Đình xoay cổ tay, hoạt động khớp.
Cơn cáu kỉnh vì đói bụng khiến sắc mặt cô càng thêm khó coi.
Cô bước tới trước mặt nữ thanh niên trí thức đang nằm dưới đất, cúi nhìn xuống,
giọng lạnh băng:
“Cô muốn giếc tôi à?”
“Bạn hiền?”
Tình hình được khống chế.
Mặt đại đội trưởng đen như đáy nồi.
Ông ta hít sâu một hơi, quay sang Hoàng Phiên Nhiên:
“Phiên Nhiên,
cháu chạy đi gọi thầy thuốc của đại đội tới đây!”
Bên kia, nữ thanh niên trí thức bị ngã choáng váng.
Cơn đau dữ dội khiến sắc mặt cô ta trắng bệch.
Đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Chu Đình Đình nhìn cô ta, trong lòng đột nhiên sáng rõ —
Đây là thời cơ tốt nhất để dằn mặt.
Khu thanh niên trí thức này không yên ổn.
Ý định không sống ở đây lâu dài trong lòng cô càng thêm kiên định.
Hoàng Phiên Nhiên đã chạy đi.
Đại đội trưởng ôm mông bị ngã đau, còn chưa đi được mấy bước —
đã trơ mắt nhìn thấy Chu Đình Đình túm cổ áo nữ thanh niên trí thức kia.
“Chát!”
Một cái tát vang dội.
“Cô giỏi lắm hả?”
“Còn định đập chết tôi?”
Nữ thanh niên trí thức hoảng sợ đến run rẩy, liên tục lắc đầu:
“Không… không phải tôi!”
“Tôi không cố ý!”
“Tôi không dám nữa!”
“Cô không cố ý?”
Chu Đình Đình bật cười.
Nụ cười lạnh đến rợn người.
Đúng là đồ nhát gan.
Có gan làm chuyện xấu, lại không có gan thừa nhận.
“Không phải cô làm?”
Chu Đình Đình cười nhạt, giọng lạnh tanh:
“Cô không cố ý?”
“Sao nào?”
“Khúc gỗ đó thành tinh à?”
“Mọc chân, tự chạy đến tay cô chắc?”
Sắc mặt nữ thanh niên trí thức trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra ướt trán.
Cô ta vốn không phải người dữ dằn gì, chỉ là lúc nãy bị oán khí dồn ép, đánh
đến đỏ cả mắt, mới làm ra chuyện ngu xuẩn đến mức mất mạng như vậy.
Chu Đình Đình không quan tâm.
Cô túm cổ áo người kia, kéo dựng lên.
Cả người nữ thanh niên trí thức mềm nhũn như sợi mì, đứng cũng không vững.
Chu Đình Đình nói một câu ——
tát một cái.
“Bốp!”
“Bốp!”
Tiếng tát giòn tan vang khắp sân nhỏ.
Đám thanh niên trí thức im thin thít, không ai dám thở mạnh.
Đặc biệt là Cố Tịch —— người vừa mới cãi nhau với Chu Đình Đình ban nãy.
Lưng cô ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nghĩ đến vẻ kiêu ngạo của mình lúc trước, cô ta hận không thể quay về quá
khứ, tát cho mình hai cái.
Người này ——
là loại có thể chọc vào sao?