“”
Chử Hi nghe xong lời này, miếng cháo nghẹn ở cổ họng nuốt không trôi.
Ý gì đây?
Chẳng lẽ đợi Lận Tông Kỳ vừa về tới là bọn họ phải bắt đầu “tạo người” ngay
sao?
Chuyện này. có phải hơi nhanh quá không?
Cơm nước xong, người nhà họ Lận đều ra ngoài làm việc.
Chử Hi không đi, cô mới tới Đội sản xuất số 5, còn chưa được sắp xếp công việc
nên tạm thời ở nhà họ Lận làm việc nhà. Việc tay chân cũng chẳng nhàn hạ gì:
rửa bát, giặt quần áo, cơm trưa cơm tối đều do cô nấu.
Lận Hữu Khánh là người đi cuối cùng. Ăn xong cậu bé sẽ cùng mấy đứa trẻ trong
thôn chạy tới trại nuôi heo của đội để dọn phân heo, có thể kiếm được hai điểm
công. Việc này chẳng mấy đứa trẻ nguyện ý làm vì dễ bị ám mùi hôi thối, nhưng
Lận Hữu Khánh lại chịu khó làm, làm xong mới về nhà lấy cặp sách đi học.
Đội sản xuất có trường tiểu học nằm ngay dãy nhà nhỏ gần ngã tư, nên rất gần, đi
bộ chỉ mất một hai phút. Nơi đó vốn là chỗ ở cho tá điền của nhà địa chủ trước
đây, giờ được ngăn lại sửa thành trường học. Nhà chính của địa chủ thì bị chuyển
thành nhà kho để chứa lương thực và nông cụ của đội sản xuất, có lẽ là nghĩ khi
gặp trời mưa, vừa hay có thể gọi lũ trẻ chạy ra giúp thu dọn lương thực.
Chử Hi giặt quần áo ngoài bờ sông về, Lận Hữu Khánh cũng vừa mới về đến nhà,
mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nóng. Cậu bé đứng ở cửa bếp
múc nước từ cái chum lớn rửa mặt, thấy Chử Hi xách một thùng quần áo to đi
đứng khập khiễng, vội ném cái gáo nước chạy tới giúp đỡ, gọi một tiếng lanh
lảnh: “Chị dâu”
Người tuy nhỏ nhưng sức cũng khá lớn.
“Hữu Khánh” Chử Hi cười đáp lại.
Thùng quần áo được xách vào sân đặt xuống. Chử Hi trong lòng còn ôm một cái
gáo dừa lớn, bên trong đựng giẻ lau các loại. Cô treo giẻ lau lên sào tre, cất gáo
vào bếp, lúc đi ra vừa khéo gặp Lận Hữu Khánh đang đeo cặp sách ra cửa.
Chử Hi đang định khách sáo một chút, nói câu kiểu “Hữu Khánh học hành chăm
chỉ nhé”, thì thấy Lận Hữu Khánh như nhớ ra gì đó, kéo cặp sách ra trước ngực
lục lọi. Sau đó cậu bé chạy cộp cộp đến trước mặt cô, nhét thẳng thứ gì đó vào
tay cô: “Chị dâu em đi trước đây, muộn học rồi”
Nói xong liền chạy biến mất dạng.
Chử Hi ngẩn người, cúi đầu nhìn thứ trong tay, là một phong thư.
7.html]
Nhớ tới lời Hữu Khánh nói sáng nay, cô đoán đây chính là lá thư Lận Tông Kỳ gửi
về hôm qua.
Cô cau mày, cũng không nghĩ nhiều, nhét thư vào túi rồi đi thẳng đến bên thùng
quần áo để phơi đồ.
Phơi xong quần áo, cô lại đi quét dọn sân vườn một lượt, tiện thể thay nước cho
gà. Nhà họ Lận nuôi ba con gà nhốt trong chuồng, một ngày đẻ được khoảng hai
hoặc ba quả trứng.
Làm xong xuôi mọi việc, Chử Hi mới nghỉ ngơi. Cô trở về phòng, như nhớ ra điều
gì, bước chân vốn định đi về phía giường khựng lại, chuyển hướng đi đến ngồi
xuống trước cái bàn bên cửa sổ, lấy lá thư trong túi ra xem.
Giấy gói màu vàng thô ráp, bên trên viết địa chỉ và người nhận. Chỗ dán tem có
dấu vết bị xé, chắc là do Lận Hữu Khánh lấy đi rồi.
Phong bì đã bị mở, cô rút ra hai tờ giấy bên trong. Giấy trắng kẻ dòng đỏ, chữ viết
bằng bút chì, nét chữ không đẹp lắm, chỉ có thể coi là nắn nót rõ ràng.
Nội dung viết kín hai mặt giấy. Có lẽ biết người lấy thư là Lận Hữu Khánh nên mở
đầu anh hỏi thăm tình hình của Hữu Khánh, đốc thúc cậu bé học tập chăm chỉ,
nghe lời thầy cô, sau đó mới hỏi đến tình hình trong nhà, cha Lận, mẹ Lận, dông
dài đủ thứ, người nào trong nhà họ Lận cũng được nhắc đến, thậm chí ngay cả
hạt giống rau trong nhà có đủ dùng hay không cũng được anh quan tâm.
Đọc mãi cho đến cuối thư, Chử Hi mới nhìn thấy một câu: “Hôn nhân đại sự, toàn
quyền do cha mẹ làm chủ”.
Chử Hi còn tưởng mình nhìn nhầm, không thể tin nổi cầm lá thư lên soi từ đầu
đến đuôi lại một lần nữa thật nghiêm túc, sau đó phát hiện ra cả bài văn dường
như chỉ có đúng câu này là có thể dính dáng đến cô.
“”
Lá thư này đưa cho cô làm cái gì?
Hại cô uổng công mong đợi một chút.
Buổi trưa, Chử Hi nấu cơm sớm để sẵn trong nồi, trước giờ đội sản xuất tan làm,
cô thu dọn một cái bọc nhỏ khoác lên vai ra cửa.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du
Khi đi qua Cửa hàng Bách hóa ở ngã tư, cô còn mua một ít đường và điểm tâm,
dựa theo ký ức của nguyên chủ mà lần mò đi đến Đội sản xuất số 11.