Ta Chính Là Tín Ngưỡng Của Lính Gác Toàn Đế Quốc.

Chương 3



Khắc Lan vẫn không cam lòng rời đi.

Nếu Khắc Lan không sinh ra ở Quân khu số 5, nếu Khắc Lan từng được Dẫn

đường chữa trị an ủi, hắn sẽ biết cảm giác ngọt thanh mê hoặc lưu lại trên dấu

răng kia đến từ đâu. Đáng tiếc, hắn không biết. Hắn chỉ biết cái vị thơm ngọt nhàn

nhạt như uống rượu độc giải khát kia không đủ để an ủi hắn. Ngược lại, nó như

thuốc phiện tra tấn hắn, khiến tai và đuôi hắn không kiểm soát được mà lộ ra,

lắc lư liên hồi sau lưng.

“Cậu động dục à?” Mặc Kiêu dựa vào tường, lười biếng nhìn hắn.

Bộ dạng xao động không thôi của Khắc Lan quả thực rất giống kỳ động dục.

Khắc Lan lười phản ứng lại. Hắn thức trắng đêm, ngồi canh ở góc tối nhà ăn, ôm

cây đợi thỏ.

Lính gác già đi mua thức ăn vẫn chưa về. Nếu không phải đói đến cực điểm, Tùng

Nguyệt tuyệt đối sẽ không rời khỏi nhà kho đi kiếm ăn. Nhưng đêm nay, cô đói lả

rồi.

Tùng Nguyệt ngước mắt nhìn tháp Lính gác ngoài cửa sổ chìm vào bóng tối.

Đêm khuya tĩnh mịch.

Lần kiếm ăn này, Tùng Nguyệt càng thêm cẩn thận. Cô giấu tóc vào trong cái mũ

làm từ túi nilon màu vàng, còn mặc bộ quần áo Lính gác già để lại. Bộ đồ rất rộng,

Tùng Nguyệt dùng dây thừng buộc chặt để bao bọc kín người, cô còn tự chế một

cái khẩu trang đơn giản. Như vậy, toàn thân cô chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.

Cô lặng lẽ mở cửa nhà kho.

Khắc Lan canh đến nửa đêm, cau mày nhìn chằm chằm nhà ăn tối om. Liên tục

ba ngày, không có bất kỳ ai đến nhà ăn. Có lẽ đúng như Mặc Kiêu nói, do ô nhiễm

tinh thần, hắn có thể đã mắc chứng hoang tưởng mà không biết. Trong quân khu

cũng không thiếu trường hợp như vậy, còn có người vì ô nhiễm tinh thần mà biến

thành kẻ ngốc.

Hắn ủ rũ cúi đầu, tai rũ xuống, đuôi cũng thõng trên mặt đất. Chó săn Tiệp Khắc

ngày thường oai phong lẫm liệt giờ phút này hoàn toàn ủ rũ cụp đuôi. Hắn nên về

ngủ thôi, chứ không phải canh ở đây như một con chó giữ cửa.

Khắc Lan đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì cửa sau nhà ăn truyền đến động tĩnh

rất nhỏ.

Tai hắn giật giật, đôi mắt xám nhạy bén nhìn chằm chằm vào bóng tối.

Âm thanh rất nhẹ, giống như bông gòn rơi xuống đất. Trong bóng tối, rốt cuộc

cũng xuất hiện một bóng người nhỏ bé!

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu

Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.

Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt

Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.

Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ

♥♥.

Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Mắt xám của Khắc Lan lập tức sáng lên, kích động nắm chặt lòng bàn tay. Mũi

hắn hít hít, bức thiết tìm kiếm mùi vị ngọt thanh kia.

Hương khí u đạm, gian nan nhưng lại từng chút một len lỏi qua mùi máu tanh

mục nát của quân khu, sau đó như một sự ban ơn, tràn vào mũi Khắc Lan.

quoc/chuong-3.html]

Hắn hít sâu một hơi, cả người run lên bần bật.

Quá ngọt ngào.

Khắc Lan si mê dán chặt ánh mắt lên người thú nhân không rõ chủng tộc kia. Hắn

khoác túi nilon màu vàng, toàn bộ thân hình đều được bao bọc kín mít bên trong.

Hắn kích động nhìn cô cẩn thận tiến lại gần quầy thức ăn.

Tùng Nguyệt nhìn miếng bánh mì gần trong gang tấc bỗng nhiên khựng lại. Cô

nhíu mày, cảm thấy sởn gai ốc một cách khó hiểu, giống như bị dã thú nhìn chằm

chằm vậy.

Căn cứ vào bản năng cầu sinh của con người, Tùng Nguyệt từ bỏ thức ăn, quay

đầu chạy biến.

Khắc Lan: “???” Nhạy bén thế sao?

Nhưng mà hắn thực sự rất nhỏ, là Lính gác nhỏ chưa trưởng thành ư?

Còn mùi hương trên người hắn là sao? Khắc Lan có thể thề, trên người Lính gác

toàn quân khu đều là mùi nồng nặc dương cương của đàn ông trưởng thành,

hoặc là hôi rình, tuyệt đối không thể có người đàn ông nào tiết ra cái mùi vị như

mật đường này.

Khắc Lan càng tò mò hơn, nhưng hắn đã lỡ làm dọa tên nhóc đó chạy mất rồi.

Thật ra hắn có thể đuổi theo bắt lấy ngay, nhưng Khắc Lan không biết tại sao lại

cảm thấy làm vậy chắc chắn sẽ dọa hắn sợ chết khiếp.

Tùng Nguyệt hoảng hốt chạy về nhà kho, dựa lưng vào cửa thở dốc. Xác nhận

bên ngoài không có ai đuổi theo, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chợt cô lại thấy mình có phải quá nhát gan không? Có lẽ cảm giác nguy

hiểm vừa rồi chỉ là ảo giác, nửa đêm canh ba làm gì có ai ở nhà ăn chứ.

Tùng Nguyệt sờ sờ trái tim có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, tự nhủ biết đâu

những Dẫn đường chữa trị lợi hại trong lời Lính gác già cũng có cách chữa bệnh

tim cho cô?

Cô ngồi xếp bằng xuống suy tư. Cô có thể sửa lại quần áo của Lính gác già. Cô

nhớ trong kho có một mảnh vải lông màu trắng, có lẽ cô có thể làm ra một đôi tai

thỏ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.