Cô sắp xếp hàng hóa, quét dọn vệ sinh, sau đó kéo cửa cuốn xuống chuẩn bị về
nhà kho ngủ một giấc thật ngon.
Kéo cửa cuốn xong, vừa xoay người lại, cô liền khiếp sợ suýt hét lên.
Một bức tường kiện tráng chắn trước mặt cô. Nhìn kỹ mới thấy rõ là bộ quân phục
màu đen, bên trên có khắc số hiệu 0010, còn có huy chương ba ngôi sao. Nhìn
lên trên nữa, Tùng Nguyệt nín thở. Là một khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm.
Hắn rất cao, cúi đầu đánh giá cô.
Tùng Nguyệt nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Tan làm rồi, muốn mua gì. ngày mai
hãy đến”
Cô tưởng hắn là khách mua đồ. Buổi chiều Tùng Nguyệt không dám nhìn kỹ hai
người Lính gác kia, tự nhiên không nhận ra Mặc Kiêu.
Gió thổi qua mang theo chút lạnh lẽo, Tùng Nguyệt lúc này mới nhận ra mình
căng thẳng đến mức trán đổ mồ hôi. Cô muốn bỏ chạy nhưng lại không dám. Nghĩ
cũng biết, chắc chạy được hai bước đã bị tên Lính gác hung hãn này tóm lại rồi.
“Tên là gì?” Giọng nói trầm thấp bình tĩnh của người đàn ông vang lên.
Tùng Nguyệt rất muốn bịa chuyện để đối phó, nhưng không biết sao đầu óc trống
rỗng. Cuối cùng dưới uy áp của người đàn ông, cô thành thật trả lời: “Tùng
Nguyệt”
Mặc Kiêu nhướng mày. Anh có thể xác định Quân khu số 5 không có nhân vật
này. Dù Quân khu số 5 có mấy vạn người, nhưng Mặc Kiêu là gia tộc quản lý nơi
này, đủ để xác định chuyện đó. Vậy thì đúng như lời Khắc Lan nói, cô là người
ngoài ẩn nấp trong quân khu? Là gián điệp của Quân khu số 9 luôn đối địch? Hay
nằm vùng của trung ương Đế quốc phái tới?
Rất nhanh, anh lại phủ nhận. Cái tên gián điệp sợ đến mức sắp ngất xỉu này thì
thăm dò được gì chứ?
Anh cười nhạo một tiếng, lại hỏi: “Từ đâu tới?”
Tùng Nguyệt rất căng thẳng, không trả lời được. Cô không biết người trước mắt
có bắt cô đi tra khảo hay không. Nếu cuối cùng biết cô không có bất kỳ thân phận
nào, liệu có giếc cô không?
Cô phải làm sao đây? Cầu xin được không? Tùng Nguyệt nhanh chóng nghĩ cách.
quoc/chuong-8.html]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Cuối cùng, cô đánh bạo vươn tay túm chặt góc áo người đàn ông, lắc lắc:
“Trưởng quan! Tôi là dân lưu lạc, tới đây nương nhờ người thân, chính là chú Ôn
quản lý kho hàng. Không tin ngài có thể chờ chú ấy về hỏi thử!”
Cô căng thẳng chờ đợi sự phán xét, hy vọng hắn đừng bắt cô đi ngay. Chỉ cần đợi
chú Ôn về, chú ấy sẽ giúp cô giấu giếm thân phận, biết đâu cô có thể đục nước
béo cò ở lại.
Mặc Kiêu trầm mặc nhìn đôi tay đang túm áo mình. Thị lực ban đêm của anh rất
tốt, có thể thấy rõ những khớp xương non nớt, ngón tay mảnh khảnh và móng tay
tròn trịa nhỏ nhắn của cô. Nhìn kỹ hơn, cổ cô mảnh khảnh đến mức anh bẻ một
cái là gãy. Khung xương sao có thể nhỏ nhắn lại cân đối như vậy? Mặt cô cũng
chỉ bằng bàn tay, ừm, còn chưa bằng một cái tát của anh. Mũi, miệng đều tú khí
quá mức.
Lính gác Thỏ giống đực xác thật không cao lớn uy mãnh, diện mạo cũng âm nhu,
nhưng cũng không đến mức này.
“Triệu hồi tinh thần thể ra tôi xem” Mặc Kiêu muốn xem tinh thần thể của cô, như
vậy là rõ ngay.
Tùng Nguyệt lại như gặp đại địch, mồ hôi trên trán càng dày đặc. Cô làm gì có
tinh thần thể? Cô chỉ là một con người bình thường! Nhanh như vậy đã bị lộ tẩy
sao?
Tùng Nguyệt không dám tưởng tượng sau khi bại lộ sẽ bị đối xử thế nào. Cô rất
sợ hãi, sợ đến mức luống cuống ôm chầm lấy eo người đàn ông cầu xin: “Trưởng
quan! Tôi còn chưa biết triệu hồi tinh thần thể, tôi chỉ là một con thỏ tinh yếu ớt
đáng thương, ngay cả dị năng cũng chưa thức tỉnh. Cầu xin trưởng quan tha cho
tôi một con đường sống!”
Mặc Kiêu cả người cứng đờ. Không phải vì câu nói “con thỏ tinh chưa thức tỉnh dị
năng”, mà là vì. ngay khoảnh khắc cô ôm lấy vòng eo anh, anh cảm thấy thân
thể cường tráng cứng rắn của mình như được một cục bông mềm mại bao bọc
lấy.
Da đầu anh tê dại. Loại lực bao bọc mềm mại này giống như dị năng tháo bỏ toàn
bộ sức lực của anh, khiến anh không thể cử động.
Chuyện gì thế này? Quá quỷ dị. Tại sao thân thể anh lại không chịu khống chế?
Mặc Kiêu nhíu chặt mày muốn cô buông ra, kết quả cô càng ôm chặt hơn, đáng
thương vô cùng cầu xin. Cầu anh đừng giếc cô.
“?” Anh nói muốn giếc cô bao giờ?
Mặc Kiêu rơi vào đường cùng đành xách cô lên, ôm lấy mông cô. Như vậy mặt
cô đối diện với mặt anh. Anh nhìn chằm chằm đôi mắt ầng ậng nước và mồ hôi
lấm tấm trên trán, chóp mũi cô cũng phiếm ra bọt nước.