“Thế nào? Hợp tác không? Đội trưởng Báo” Y Lạc cười tủm tỉm nhìn chằm chằm
Mặc Kiêu.
Nói thật, đội không quân của họ tác chiến trên bộ chắc chắn không bằng lục
chiến. Hơn nữa làm chuyện lớn nguy hiểm thế này tốt nhất nên kéo thêm đệm
lưng, muốn chết thì chết chùm.
Khắc Lan á khẩu không trả lời được. Cướp một Dẫn đường. Chuyện này mà vỡ
lở, đám tội phạm như họ đều sẽ bị tiêu diệt. Phải biết Đế quốc bảo vệ Dẫn đường
theo lệnh bảo vệ cấp một! Cướp Dẫn đường cũng chẳng khác gì tạo phản. Hắn
nhìn thoáng qua đội trưởng.
Á Bắc thì gan to, nói thẳng: “Đội trưởng, em dám”
Tư Hình sao cũng được, lười biểu lộ thái độ.
Mặc Kiêu trầm mặc một lát. Y Lạc gan quả thực lớn khi có ý định này, nhưng. so
với chờ chết, thà tìm đường chết còn hơn. Lỡ thành công thì sao? Lính gác
dưới trướng anh đều có thể sống sót. Cùng lắm thì cuối cùng anh đứng ra nhận
hết, chết thì chết.
“Vị trí của Dẫn đường tuần du?” Mặc Kiêu lên tiếng.
Mắt Y Lạc sáng lên: “Yên tâm, tôi đã phái đội Ưng đi tìm vị trí Dẫn đường rồi”
Mặc Kiêu “ừ” một tiếng. Tùng Nguyệt rúc trong lòng anh nghe đến đó nhỏ giọng
hỏi một câu: “Liệu có nguy hiểm lắm không?” Nghe như kế hoạch của kẻ điên vậy.
“Không sao đâu, sẽ bảo vệ tốt cho cô” Mặc Kiêu lại theo bản năng xoa tóc cô,
mềm mại quá đỗi.
Anh phức tạp nhìn người trong lòng. Thật ra ngoại trừ anh, không ai biết rằng
không nhất thiết chỉ có thuốc thanh tẩy mới có thể thanh lọc ô nhiễm tinh thần.
Trong lần tiếp xúc thân mật với Tùng Nguyệt đêm đó, đến giờ anh vẫn chưa tái
phát cơn đau tinh thần nào. Cô rõ ràng không phải Dẫn đường, anh đã xác nhận,
cô thật sự không có bất kỳ dị năng nào, chỉ là người bình thường.
Nhưng bí mật này không thể nói ra.
Lính gác quá nhiều mà Tùng Nguyệt chỉ có một. Nếu Lính gác biết tác dụng của
Tùng Nguyệt, cô sẽ. Ánh mắt Mặc Kiêu hơi tối lại, ấn chặt người trong lòng vào
lồng ngực.
Tùng Nguyệt không có tư cách đưa ra bất kỳ kiến nghị nào, cô đơn giản ngoan
ngoãn phối hợp. Huống chi cô cũng rất muốn nhìn thấy Dẫn đường của thế giới
này, biết đâu có thể nhờ Dẫn đường xem bệnh tim cho cô?
Vì đã đêm khuya, Y Lạc trực tiếp dẫn đội của Mặc Kiêu đến khách sạn họ đã thuê
từ trước.
Khi thuê phòng, tất cả đều liếc nhìn Tùng Nguyệt. Tùng Nguyệt nỗ lực tranh thủ
quyền lợi: “Tôi có thể ngủ riêng không? Tiền phòng trừ vào lương của tôi!” Cô
thực sự không dám qua đêm cùng đám Lính gác có mùi nồng nặc và hỏa khí
hừng hực này.
Cũng may Mặc Kiêu rất tôn trọng cô. Dù muốn ôm cô mãi, anh vẫn nguyện ý để
cô nghỉ ngơi thật tốt một đêm sau một ngày đi đường và trải qua chuyện bực mình
ở Philips.
quoc/chuong-17.html]
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Anh thuê phòng xong, đưa cô vào, sờ nhẹ lên mặt cô dặn dò: “Không được mở
cửa cho bất kỳ ai. Có việc thì gọi to tên tôi, tôi ở ngay phòng bên cạnh”
“Còn nữa, ngủ ngon”
Anh không nhịn được, cúi đầu ấn nhẹ một nụ hôn lên trán cô.
Tùng Nguyệt ngẩn người, vẻ mặt mờ mịt.
Từ nhỏ đã bị bỏ rơi, không gia đình bạn bè người yêu, chưa bao giờ có ai trân
trọng hôn cô thành kính như vậy. Điều này quá xa lạ với cô.
Mặc Kiêu. tại sao?
Trong mắt anh, cô hẳn là một “ngụy nương” mà. Chẳng lẽ anh định. đổi hướng
giới tính?
Tùng Nguyệt bỗng đưa tay che khuôn mặt đỏ bừng. Nụ hôn vừa rơi trên trán thật
sự là.
Có lẽ do quá mệt, Tùng Nguyệt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng cô lại mơ
một giấc mơ 18+ cấm trẻ em.
Trong mơ, người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, ấn tay
cô lên lồng ngực nóng bỏng, dẫn dắt cô đi xuống. Nhiệt độ đó gần như làm
đầu ngón tay cô run rẩy. Tùng Nguyệt cảm thấy mình như bị lửa đốt.
“Sờ thích không?” Giọng nói trầm thấp gợi cảm của người đàn ông vang lên bên
tai, môi hắn dường như lướt qua vành tai cô.
Tùng Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh, thở hổn hển, đối diện ngay với đôi mắt cười
phong tình.
Cô trợn tròn mắt, cảm nhận đầu ngón tay nóng rực. Không phải mơ?!
Tùng Nguyệt sợ hãi vội lùi lại. Nhớ lời Mặc Kiêu nói ở ngay phòng bên, cô vừa
định mở miệng hét lên thì Y Lạc đã nhanh như cắt bịt miệng cô lại. Gương mặt
hắn ghé sát, hơi thở phả lên môi cô.
Trong đôi mắt phong tình của Y Lạc lóe lên tia đe dọa: “Đừng kêu lên, nếu
không”