Ta Chính Là Tín Ngưỡng Của Lính Gác Toàn Đế Quốc.

Chương 29



Một Lính gác mạnh mẽ, lại lạnh lùng ngạo mạn như vậy vừa khéo kích thích ham

muốn chinh phục của Nhưng Lai Ti. Cô ta rất muốn thuần phục anh! Muốn anh

phải quỳ xuống đất liếm gót chân cô ta!

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu

Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.

Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt

Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.

Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ

♥♥.

Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Tuy nhiên, Mặc Kiêu không thèm liếc nhìn cô ta thêm cái nào.

Anh đi thẳng về phía Tùng Nguyệt. Anh biết đội cứu viện sắp tới, nơi này không

thể ở lâu.

“Còn trụ được không?” Mặc Kiêu liếc nhìn Y Lạc đang có tình trạng không tốt lắm.

Y Lạc gắng gượng gật đầu. Đội cứu viện đến ngay, họ cần phải nhanh chóng rời

đi. Nếu bị gán tội danh bắt cóc Dẫn đường, họ đều khó thoát cái chết.

Mặc Kiêu ôm Tùng Nguyệt vào lòng, hóa hình thành Báo Đen. Y Lạc đánh thức

các đội viên, kéo theo thành viên tộc Chó đã hóa hình bay thẳng lên không trung.

Nhưng Lai Ti không kịp đề phòng, không dám tin nhìn bọn họ cứ thế ném cô ta lại

đây mà bỏ chạy!

Đáng hận!

Trong lòng Mặc Kiêu, Tùng Nguyệt rốt cuộc cũng khôi phục một tia tỉnh táo. Cô

cảm nhận được tiếng gió rít và bộ lông mềm mượt.

Khi mở mắt ra, Tùng Nguyệt bị con Báo Đen khổng lồ dưới thân làm giật mình một

chút, nhưng rất nhanh cô nhận ra đó là Mặc Kiêu.

Cô nghĩ, Mặc Kiêu nhất định đã đánh bại ma thú.

Thật tốt quá, tuy tim có chút đau nhói, nhưng cô lại sống sót rồi!

Phía sau còn có nhóm Khắc Lan đi theo. Tùng Nguyệt bỗng nhiên nhìn xuyên qua

màn sương thấy một nơi quen thuộc, cô túm lấy lông Báo Đen, ra hiệu cho nó

dừng lại.

Mặc Kiêu nhận ra động tác nhỏ, hóa thành hình người rồi lập tức đón lấy cô đang

rơi xuống, ôm vào lòng.

Tùng Nguyệt vội vàng nói: “Hình như em nhìn thấy Suối Bích rồi!”

Mặc Kiêu chưa kịp nói gì, trên bầu trời một bóng người lướt qua: “Tiểu công chúa,

em nói Suối Bích ư?”

Thính lực và tốc độ của những dị năng giả này Tùng Nguyệt đã quen rồi. Nghe

cách xưng hô mới của Y Lạc, cô chỉ thấy nổi da gà.

Sao hắn cứ phải gọi cô là “Tiểu công chúa” vậy, thật sự quá sến súa!

Nhưng việc quan trọng trước mắt, Tùng Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy,

em biết nó ở đâu”

quoc/chuong-29.html]

Cô không biết tại sao, nhưng khu rừng như xứ sở Oz kia đối với cô vừa quen

thuộc lại vừa thân thiết lạ thường.

Mọi người dừng lại, đi theo Tùng Nguyệt xuyên qua màn sương. Trước mắt hiện

ra một khung cảnh hoàn toàn khác biệt.

Một cây đại thụ xum xuê thông thiên. Khác với khí độc quanh quẩn bên Thụ ma,

cây đại thụ này cành lá xanh biếc, tràn đầy sức sống mãnh liệt.

Bên cạnh đại thụ là một tảng đá ngọc thạch, cạnh đó là dòng suối róc rách tỏa ra

ánh sáng xanh lục ôn nhuận.

Tùng Nguyệt như được về nhà, quen thuộc và tự tại ngồi lên tảng đá ngọc thạch.

Cô cười tít mắt sờ sờ đại thụ, chạm đầu ngón tay vào dòng suối, như đang chào

hỏi chúng.

Cảnh tượng nơi này giống hệt trong thức hải của cô!

Hơn nữa, mầm cây nhỏ trong đầu cô cũng đang lắc lư vui sướng, như được trở

về nhà.

Tùng Nguyệt mím môi cười, lại không biết rằng đám Lính gác nhìn cô đều ngẩn

ngơ. Họ không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cảnh tượng trước mắt.

Cô gái nhỏ nhắn như được bao bọc bởi ánh huỳnh quang. Dòng suối róc rách,

cành lá thi thoảng chạm nhẹ lên đầu cô như đang vuốt ve.

Còn bọn họ, chỉ cần nhìn và ngửi thấy mùi hương ngọt thanh lan tỏa trong không

khí, đều cảm thấy đau đớn trên người đang từng chút một tan biến dịu dàng.

Tùng Nguyệt cảm thấy, có lẽ bây giờ cô đã biết cách dùng nước Suối Bích rồi!

“Khắc Lan, anh lại đây” Cô vẫy tay với con Chó săn Tiệp Khắc có hoa văn đen

che kín nửa mặt.

Dù đau sắp chết, Khắc Lan vẫn nhe răng cười đi đến trước mặt cô, sau đó

khuỵu gối quỳ một chân xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.

Dù chỉ chữa trị thanh lọc cho Mặc Kiêu một lần đã khiến cô gần như kiệt sức, đến

giờ vẫn thấy buồn ngủ rũ rượi như vừa thi đại học xong ba ngày, chỉ muốn vùi đầu

ngủ một giấc li bì.

Nhưng cô càng muốn xác định dị năng mình vừa thức tỉnh, đây chính là kỹ năng

sinh tồn của cô trong tương lai!

Mặc Kiêu nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu kiên định. Anh dường như cảm nhận được

sự bàng hoàng bất an trong lòng cô, nên ánh mắt trấn an ấy như muốn nói với cô:

Đừng sợ.

Vì thế, Tùng Nguyệt vốc một vốc nước Suối Bích trong tay, lại điều động cây non

trong thức hải, cố gắng hứng lấy những giọt nước trong suốt liên tục tràn ra vì vui

sướng của nó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.