Cứ thế trơ mắt nhìn những kẻ kia tẩu thoát ngay trước mắt, thần sắc Barnett càng
thêm âm u.
Còn Y Lạc thấy các huynh đệ đã cứu được đội lục chiến, liền cúi đầu nhìn Tùng
Nguyệt muốn tranh công. Sau đó nhìn bộ dạng nhắm nghiền mắt, sắc mặt trắng
bệch của Tùng Nguyệt, hắn lập tức hoảng loạn.
“Này Y Lạc, cậu cũng phải nói cho chúng tôi biết người cứu là ai chứ? Có thể
khiến Quân khu Philips xuất động Tây Đồ Ân thì không đơn giản đâu” Thiếu niên
tộc Điêu khoanh tay trước ngực, chặn ở cửa.
Vừa rồi Y Lạc mang theo Tùng Nguyệt và các đội viên đến nương náu tại nhà tộc
Điêu. Nhóm Mặc Kiêu cũng được đưa đến đây. Tuy không chết trong Tuyệt sát
trận nhưng thương tích đều là thật, tóm lại là không dễ chịu.
Y Lạc khóa chặt cửa phòng, ngăn cản ánh mắt tò mò của thiếu niên tộc Điêu nhìn
vào trong.
“Bảo bối thế à?” Thiếu niên tộc Điêu rất tò mò. Hắn chỉ thấy Y Lạc ôm một người
nào đó vào phòng hắn sắp xếp, đến hắn cũng phải đề phòng sao?
“Ra ngoài nói” Y Lạc khoác vai hắn, cứng rắn lôi đi.
“Muốn thù lao gì?” Y Lạc đi thẳng vào vấn đề. Nhờ vả xong rồi thì phải đưa tạ lễ.
Thiếu niên tộc Điêu gạt tay hắn ra, khoanh tay hừ lạnh: “Thù lao? Thế thì phải quý
giá chút. Đám già ở Quân khu Philips chắc chắn sẽ tìm đến tộc trưởng chúng tôi,
tôi còn chưa biết ăn nói sao đây”
Y Lạc cười tủm tỉm: “Yên tâm, tôi đảm bảo tộc trưởng các cậu chẳng những
không trách tội cậu mà còn khen thưởng cậu nữa”
Thiếu niên tộc Điêu không tin, cảm thấy hắn đang lừa mình. Dù sao quen biết Y
Lạc đến nay, số lần bị lừa cũng không ít.
“Còn phải nhờ cậu một việc nữa, hộ tống chúng tôi về Quân khu số 5.”
“Hả?”
Y Lạc cười khổ: “Hết cách rồi, thương tích đầy mình”
“Xì” Tầm Vũ – thiếu niên tộc Điêu – cũng không từ chối, chủ yếu là nể mặt gia tộc
Y Lạc. Trong tay gia tộc Y Lạc thực sự nắm binh quyền.
Tuy nhiên, hắn híp mắt, dò xét nhìn chằm chằm Y Lạc: “Lúc chúng tôi đi cứu viện
các cậu, đã phát hiện một luồng ánh sáng xanh. Nếu không phải luồng sáng đó
phá trận pháp của Tây Đồ Ân, chúng tôi căn bản không thể đưa các cậu về thuận
lợi như vậy”
“Cho nên” Hắn ghé sát Y Lạc. “Luồng sáng xanh đó là dị năng gì?”
quoc/chuong-36.html]
Y Lạc nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sáng, hắn cười ha hả, bịa chuyện: “Có một
Lính gác hệ Mộc cấp thấp, năng lực tác chiến không mạnh nhưng lại thức tỉnh dị
năng phòng ngự”
Tầm Vũ đâu dễ lừa, hắn hồ nghi: “Thật không?”
“Tôi lừa cậu làm gì?” Y Lạc nhún vai. “Không thì tôi gọi hắn dậy cho cậu nghiên
cứu nhé?”
Hắn thẳng thắn như vậy, Tầm Vũ ngược lại mất hứng: “Thôi, ngài nghỉ ngơi đi”
Đợi ứng phó xong Tầm Vũ, trở lại phòng, Y Lạc lại canh giữ bên mép giường
Tùng Nguyệt.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Dưới ánh trăng, hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của cô, mái tóc
đen nhánh suôn mượt xõa trên vai. Y Lạc cởi bỏ bộ quần áo xám xịt không vừa
người của cô, để lộ áo hai dây trắng và quần legging ôm sát bên trong.
Ánh mắt hắn hơi ngưng lại, không kiểm soát được mà lướt qua từng chỗ trên
người cô, cổ họng cảm thấy ngứa ngáy.
Cô cứ thế ngủ say. Y Lạc thương xót sờ sờ má cô.
“Thật làm người ta. ngứa ngáy trong lòng”
Dẫn đường cao ngạo ở Đế quốc mới phù hợp với dòng máu ích kỷ lạnh nhạt
bẩm sinh của họ. Nhưng cô thì sao? Một Dẫn đường nhỏ vừa thức tỉnh, không
biết tự lượng sức mình ép buộc bản thân. Cô có biết mình vừa nguy hiểm đến
mức suýt tiêu hao bản thân đến chết không!
Y Lạc rũ mắt, che giấu sự chấn động lớn nhất trong đáy lòng.
Một Dẫn đường nhỏ có thể giải trừ trận pháp của Lính gác cấp cao SSS, thật sự
chỉ là Dẫn đường cấp thấp vừa thức tỉnh sao? Nếu phải, thì đó là thiên phú gì
chứ? Trong thời gian ngắn ngủi đã sở hữu ba loại dị năng: Chữa trị, Thanh lọc,
Giải trừ. Phải biết Dẫn đường quý giá nhất nổi danh toàn Đế quốc cũng phải trải
qua trăm năm mới sở hữu sáu loại dị năng.
Nhưng Tùng Nguyệt vừa thức tỉnh đã có ba dị năng. Nếu truyền ra ngoài.
Y Lạc nắm chặt tay. Tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. Hắn có thể dự cảm,
Tùng Nguyệt tuyệt đối sẽ là hy vọng sống duy nhất của hàng triệu Lính gác ở các
quân khu biên giới.
Họ phải bảo vệ cô.
Mọi ý nghĩ kiều diễm trong lòng Y Lạc tan biến, hắn dịu dàng yêu thương nhìn cô
gái đang ngủ say. Tuy nhiên, nhìn bộ quần áo bẩn thỉu và vạt áo rách nát của cô,
hắn hơi ghét bỏ.