Ba ơi, mẹ ơi, con tới đây!
Một tiểu bối bối da trắng nõn nà, mũm mĩm cười khanh khách, phía sau tự tỏa ra
hào quang, dang đôi tay mập mạp ra chạy ùa tới.
“Đừng! Con đừng tới! Đây là thập niên 70, mẹ với ba con chỉ là một đêm tình cờ
thôi!”
Tô Đào nhắm chặt mắt, gương mặt đầy vẻ chống cự, dữ dội lắc đầu lia lịa.
Ngay giây phút sau, thân thể đột nhiên cảm nhận được một cái đẩy nhẹ.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Đồng chí, tỉnh dậy đi”
“Kết quả kiểm tra của cô đã ra rồi”
Tô Đào mơ màng mở mắt, đối diện với cô y tá nhỏ đứng bên giường.
Cô y tá nhỏ đưa tấm giấy kết quả kiểm tra tới: “Đồng chí, cô ngất xỉu không phải
bệnh gì nặng, là do mang thai dẫn đến hạ đường huyết, bây giờ cô đang là
hai người rồi, cố gắng bổ sung nhiều dinh dưỡng một chút”
Mang thai.
Mang thai!!! !!
Tô Đào trợn to mắt, bật ngồi dậy từ giường bệnh, tiêu rồi, ác mộng chiếu vào hiện
thực rồi!
Một tháng trước, cô xuyên qua tới đây, trở thành cô gái mồ côi cha mẹ Tô Đào ở
thôn Tô Gia thập niên 70, sống nhờ nhà bác ruột.
Đêm cô vừa xuyên qua tới, bị tên lưu manh trong thôn xuống thuốc, hoảng loạn
chui vào ruộng ngô tối om trốn tránh, không ngờ lại gặp phải một người đàn ông
lạ mặt cũng bị xuống thuốc.
Ánh trăng mờ ảo, cô không nhìn rõ mặt đàn ông kia, chỉ cảm nhận mơ hồ thấy
người đàn ông thân hình cao lớn, trên áo có mùi thơm phảng phất của bột giặt, cô
không ghét, nên cùng hắn tương trợ lẫn nhau.
.. Dù sao cũng có thể cảm nhận ra thân hình người đàn ông kia hẳn là không tệ,
cánh tay rất dễ dàng nhấc bổng cô lên, chỉ là toàn thân chỗ nào cũng cứng như
thép, ..
Cuối cùng thì chất độc cũng giải được.
Nhưng từ đêm đó, cô chưa từng ngủ được một giấc ngon, ngày nào cũng lo lắng,
sợ bị “trúng đích”.
Ai ngờ đâu, cái đáng đến rồi cũng đến.
Đây là thập niên 70, muốn phá thai phải có giấy phê chuẩn, nếu bị người khác
biết cô mang thai trước hôn nhân, trong bụng còn không biết là giống của ai,
hậu quả đó.
Chỉ cần nghĩ tới thôi Tô Đào đã thấy tê dại cả da đầu.
Chưa kịp tiêu hóa xong tin dữ này, cô bỗng nghe thấy một tiếng “à” hít vào khí
lạnh—
“Chị Đào! Chị. chị chưa cưới mà đã bị đàn ông làm cho bụng to rồi sao?!”
“Tiêu rồi! Tiêu rồi! Mất mặt quá rồi!”
“Em phải về nói với bố mẹ ngay mới được!”
Ở cửa phòng bệnh, em họ Tô Bình không biết lúc nào đã tới, hoảng sợ la lên, vừa
buông lời xong liền quay người chạy, tốc độ nhanh đến mức Tô Đào căn bản
không kịp đuổi theo.
Ánh mắt hiếu kỳ của y tá lập tức xoáy vào người Tô Đào, mặt Tô Đào đỏ bừng,
như đang bị người ta dùng ánh mắt để lăng trì.
May mà phòng bệnh bên cạnh có người gọi, y tá khinh bỉ liếc cô một cái, vội vàng
quay người đi ra.
Sau khi y tá đi, nhiệt độ trên má Tô Đào mới hạ xuống.
Thập niên 70, mang thai trước hôn nhân không khác gì việc cởi quần trước
mặt mọi người ở thời hiện đại, xã hội chết người quá!
lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-1-tim-nguoi-nhan-bathtml]
Hơn nữa một khi chuyện mang thai bị nhà bác ruột biết, cái đang chờ đợi cô
chỉ có hai kết quả—
Một là bị ép tự vẫn.
Thôn Tô Gia là thôn tiết liệt nổi tiếng.
Tấm biển tiết liệt ở đầu thôn đã dựng gần trăm năm, cũng vì thế con gái trong
thôn dễ kiếm đối tượng hơn các thôn khác, giá sính lễ cũng cao hơn.
Việc của cô mà bị lộ ra, sẽ tạo ra đòn tàn phá hủy diệt đối với hôn nhân của thôn
Tô Gia, vì vậy, thôn tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra, nếu đã xảy
ra, người đó chỉ có thể chết.
Trước đây không phải không có tiền lệ, trong thôn có cô gái bị lưu manh làm cho
bụng to, tên lưu manh không sao, cô gái bị từng người một nhổ nước bọt ép phải
tự vẫn.
Tất nhiên còn có lựa chọn thứ hai.
Lấy lão độc thân trong thôn vừa nghèo vừa xấu. Lão độc thân vợ còn không cưới
nổi, đương nhiên sẵn lòng nhận bát. Chuyện mang thai cũng có thể che đậy
qua được.
Nhưng dù là kết quả nào, Tô Đào cũng không chấp nhận được!
Cô không muốn chết, càng không muốn kết hôn với đàn ông xấu xí.
Vốn dĩ cô còn có lựa chọn thứ ba, tìm cách phá bỏ đứa trẻ.
Nhưng em họ đã biết chuyện này, cô không che giấu được, y tá biết cô mang
thai trước hôn nhân, bệnh viện cũng sẽ không làm phẫu thuật phá thai cho cô.
Phòng khám chui bên ngoài thì có thể phá thai, nhưng cần nhiều tiền hơn.
Nguyên chủ cha mẹ đều mất, toàn bộ nhờ ở nhà bác ruột làm trâu làm ngựa kiếm
miếng ăn, trên người không có một xu dính túi. Hơn nữa bác gái đồng ý cho cô
một miệng ăn trong nhà, cũng là vì trông cô xinh đẹp, lúc xuất giá có thể đổi được
nhiều sính lễ hơn.
Giờ thì ngay cả giá trị kiếm sính lễ đó cô cũng không còn, có thể tưởng tượng
cảnh ngộ sau khi về nhà.
Vì vậy, con đường duy nhất của Tô Đào bây giờ, chính là chạy!
Chạy thật nhanh trước khi bác ruột họ tới!
Chạy càng xa càng tốt.
Tuy cô cũng không biết mình có thể chạy tới đâu, thập niên 70 đi đâu cũng cần
giấy tờ và phiếu, nhưng vẫn hơn là ở đây chờ chết.
Tô Đào vội vàng xuống giường, xỏ giày vải chạy ngay ra ngoài.
Chân bước không ngừng, từ tầng hai khu bệnh viện nội trú chạy xuống tầng một,
đi ngang qua trạm y tá, cô nhớ ra hình như tiền kiểm tra còn chưa thanh toán, sợ
quá vội vàng sẽ gây chú ý, đành phải chậm bước lại, cố tỏ ra bình tĩnh bước ra
ngoài, nhưng bên tai lại vô tình nghe được nội dung mấy y tá đang trò chuyện:
“Này, các cậu biết đồng chí Lục Thành Châu ở phòng bệnh 308 bị tai nạn xe
mất trí nhớ không? Nghe nói lai lịch không nhỏ đâu”
“Nghe nói là du học công phí Liên Xô về, làm việc tại Viện Nghiên cứu Tổng quân
khu Kinh Bắc, nghiên cứu thiết kế gì vũ khí đó, còn là tổng công trình sư dự án
tên lửa gì đó. Gia cảnh cũng ghê gớm lắm. dù sao cũng là con nhà cán bộ cấp
cao xịn”
“Thảo nào, hôm qua tôi đến văn phòng viện trưởng giao tài liệu, tận tai nghe lãnh
đạo bệnh viện quân khu gọi điện cho viện trưởng, nói bệnh viện quân khu tỉnh
đang điều xe chuyên dụng tới đón anh ta”
“Lai lịch ghê thế à? Có đối tượng chưa?”
“Cậu đừng mơ nữa, người ta chắc cũng không tìm đối tượng ở cái nơi nhỏ bé
như của chúng ta đâu. Nghe nói anh ta đến một vùng núi nào đó dưới huyện
Giang Nguyên làm thí nghiệm, hôm qua kết thúc thí nghiệm chuẩn bị về Kinh, nếu
không phải giữa đường gặp sạt lở núi bị đập trúng mất trí nhớ, thì giờ này người
ta đã ở thủ đô rồi”
“”
Tô Đào không ngờ ở thập niên 70 lại có thể nghe thấy từ “mất trí nhớ” nhỏ lẻ như
vậy.
Nhưng ghép các thông tin y tá nói lại, trong đầu cô bỗng lóe lên một ý nghĩ táo
bạo —