Đối diện với đôi mắt long lanh nước mắt của cô, trái tim Lục Thành Châu dường
như bị trói một tảng đá lớn, bị kéo xuống tụt hẳn một đoạn.
Hàm dưới anh gồng lên, giọng trầm đặc: “Không có chuyện chia tay với em. Anh
bị mất trí nhớ rồi, không nhớ gì hết cả”
“Mất trí nhớ?” Tô Đào giả vờ kinh ngạc, nắm lấy tay anh đưa vào má mình, ánh
mắt ướt át nhìn anh, ra vẻ khao khát sự thương xót của anh. “Em không muốn
anh mất trí nhớ đâu, anh đều quên em rồi…”
Ngay lúc này, cô y tá nhỏ đang quan sát Tô Đào từ nãy giờ đột nhiên chỉ thẳng
vào cô, lớn tiếng:
“Cô đang nói dối!”
“Cô căn bản không phải là người yêu của đồng chí Lục!”
Giọng điệu dứt khoát như chém đinh chặt sắt của cô y tá khiến tim Tô Đào nhói
lên một cái.
Chẳng lẽ đối phương biết điều gì đó?
Không được, cô không thể hoảng loạn! Hãy xem đối phương có chứng cứ gì đã.
Tô Đào gắng gượng đè nén sự hư huyền trong lòng, không tự chứng minh, mà
ngay thẳng hùng hồn đối mặt với cô y tá: “Cô nói tôi không phải người yêu của
Lục Thành Châu, có chứng cứ không?”
“Chứng cứ?” Cô y tá nhỏ ánh mắt khinh miệt quét Tô Đào từ đầu đến chân, lộ ra
vẻ mặt khó nói thành lời. “Còn cần chứng cứ ư? Cô xem bộ dạng ăn mày của cô
kìa, khác một trời một vực với thân phận đồng chí Lục, sao có thể là người yêu
của anh ấy được?”
Tô Đào một lòng nghĩ đến việc bảo toàn mạng sống, đã lơ là trang phục hôm nay
của mình.
Cô mặc một bộ quần áo vải thô xỉn màu xám xịt, miếng vá nhiều không đếm xuể,
mà màu sắc của các miếng vá còn không giống nhau, một mảnh phía đông một
mảnh phía tây, giống như vải trăm nhà ghép lại. Quần áo rõ ràng rộng hơn một
cỡ, người cô lại gầy, cả người lọt thỏm trong quần áo, như thể nhặt được đồ
người khác vứt đi đâu đó.
Quần tình trạng cũng tương tự, vừa rộng thùng thình vừa to kềnh.
Còn đôi giày vải dưới chân, lại càng thảm hại, chỗ ngón chân thủng hai lỗ!
Trông y hệt dân tị nạn chạy loạn từ nơi nào đến.
Cũng không trách cô y-ta nhỏ khinh thường cô, Tô Đào tự mình cũng chán ghét,
nhưng không còn cách nào, nguyên chủ quá nghèo, lại từ nhỏ đã sống nhờ ở nhà
bác, đừng nói quần áo, có miếng ăn để sống đến bây giờ đã là may mắn.
Vừa xuyên việt đến lúc đó, Tô Đào cũng không quen, nhìn hai bộ quần áo của
nguyên chủ, đầu óc choáng váng, phải đi mượn bột xà phòng nhà người khác giặt
đi giặt lại mấy lần mới dám mặc vào người.
Tuy nhiên, quần áo cô tuy rách, nhưng sạch sẽ gọn gàng, một chút mùi lạ cũng
không có.
Bây giờ cô y tá nhỏ đang chất vấn cô, cô lại càng không thể lộ vẻ sợ hãi.
Tô Đào ưỡn thẳng lưng, đường hoàng tự tin nói: “Quần áo rách thì sao? Chính là
chứng minh đồng chí Lục không phải người chỉ nhìn bề ngoài”
Cô y ta nhỏ cười lạnh một tiếng: “Được, vậy nếu như vậy, tại sao đồng chí Lục
không tặng cô vài bộ quần áo tử tế? Đàn ông bình thường yêu đương, đều sẽ
tặng quà cho người yêu. Cô nói xem, đồng chí Lục đã tặng cô cái gì?”
lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-3-co-ay-dang-noi-doihtml]
Thực ra Lục Thành Châu cũng có chút nghi hoặc này.
Anh đúng là không phải người chỉ nhìn bề ngoài, nhưng cũng không thể nhìn
người yêu mình chịu khổ.
Lẽ ra nên giúp đỡ cô ấy về mặt kinh tế.
Thấy Lục Thành Châu cũng đang quan sát mình, còn cau mày suy nghĩ, Tô Đào
nuốt nước bọt, hơi hư huyền, nhưng lại không thể không tiếp tục bịa đặt: “Tôi và
đồng chí Lục mới quen nhau nửa tháng, anh ấy công việc bận rộn, mỗi lần chúng
tôi gặp nhau đều ở trong vùng núi, anh ấy muốn tiêu tiền cũng không có chỗ để
tiêu đâu”
“Hơn nữa, tôi vì thích anh ấy mới đến với anh ấy, không phải vì muốn cải thiện
cuộc sống mới quen anh ấy. Cô tự mình hư ảo thực dụng, lại cho rằng người khác
cũng nên giống cô sao?”
“Cô nói ai hư ảo thực dụng đấy?! Tự tôi có công việc có lương, cần gì tiêu tiền
của đàn ông!” Cô y tá nhỏ cứng cổ không phục hô to, mặc dù vừa rồi cô ấy đúng
là đã nghĩ, nhân lúc Lục Thành Châu mất trí nhớ, cô ấy chăm sóc anh nhiều hơn,
gây ấn tượng tốt trước mặt anh, biết đâu lại được anh để mắt tới, gả về Bắc Kinh
hưởng phú quý, thì không phải ở đây làm y tá vất vả đến chết nữa. Nhưng trên
miệng tuyệt đối không thể thừa nhận, còn phải đổ ngược lại: “Còn cô, bộ dạng
nghèo hèn thế kia, sợ là cơm còn không no bụng đúng không, chắc chắn là nghe
nói đồng chí Lục mất trí nhớ ở đâu đó, nhân cơ hội đến chiếm tiện nghi, muốn
trèo cành cao!”
Quả nhiên vẫn là phụ nữ hiểu phụ nữ, Tô Đào cảm khái trong lòng.
Thực ra nếu không phải đường cùng, cô cũng không muốn làm chuyện thiếu đức
này, nhưng vì cô y tá nhỏ không có chứng cứ, cô không cần phải sợ nữa, ưỡn
thẳng lưng nói:
“Tôi chính là người yêu của Lục Thành Châu, còn cần phải trèo cành cao nữa
sao? Còn cô, suốt ở đây lì ra không đi, vừa nãy tôi qua đây có mấy phòng bệnh
khác gọi y tá không thấy ai trả lời, té ra cô đang bận ở đây ra sức nịnh nọt, không
biết những bệnh nhân kia biết cô trong giờ làm việc bận đào tường góc người
khác sẽ nghĩ thế nào? Có nói với lãnh đạo bệnh viện các cô không nhỉ?”
Cô y tá nhỏ vốn tưởng Tô Đào trông yếu đuối mặc đồ rách rưới, là một quả mềm
dễ bắt nạt, không ngờ cô ta lại lém lỉnh sắc sảo, câu câu đều chọc thẳng vào tim
gan cô.
Nhưng cô ấy vẫn không tin Tô Đào là người yêu của Lục Thành Châu.
Bởi vì hai người trông thực sự cách biệt quá lớn.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một người là con trời, một người là cô gái quê mùa thôn xóm, căn bản không
xứng đôi!
Người yêu của Lục Thành Châu, ít ra cũng phải môn đăng hộ đối với anh chứ,
không thì cũng phải là dạng như cô ấy, có công việc ổn định, dù sao cũng không
thể là Tô Đào được.
“Y tá! Y tá!”
“Sao không có ai thế?! Bệnh nhân máu chảy ngược rồi sao vẫn chưa đến rút
kim?! Bệnh viện tồi tệ này thế nào đấy?!”
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng la ầm ĩ bất mãn của người nhà bệnh
nhân, âm thanh khá to, vang khắp hành lang, cô y tá nhỏ không thể không vội
vàng chạy ra đối phó.
Trước khi đi, cô ta không cam lòng liếc Tô Đào một cái, lại còn nói xấu với Lục
Thành Châu: “Đồng chí Lục, bây giờ anh mất trí nhớ rồi, nhất định phải cảnh giác,
tuyệt đối đừng dễ dàng tin lời người khác, kẻo bị lợi dụng đấy”
Cô y ta nhỏ vội vã chạy ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tô Đào và Lục
Thành Châu.
Ánh mắt Lục Thành Châu quét trên người Tô Đào, như tia X, mang theo sự tinh tế
sắc bén và cảm giác áp lực có thể xuyên thấu lòng người.