Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm

Chương 7: Xin Lỗi Nhé, Lục Thành Châu



Xin lỗi nhé, Lục Thành Châu.

Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Tô Đào thầm than một tiếng.

Cô chuẩn bị ôm tiền cao chạy xa bay rồi.

Ban đầu, cô định ở lại thêm một thời gian, nhưng bị y tá và đồng nghiệp của anh

ta chất vấn, cô mới nhận ra suy nghĩ trước đó của mình quá ngây thơ.

Một khi những người xung quanh Lục Thành Châu thực sự động tâm điều tra cô,

những câu chuyện cô bịa ra kia căn bản không thể đứng vững, sẽ bị người ta tìm

ra sơ hở và vạch trần trong nháy mắt.

Hiện tại cô có thể qua mắt được, hoàn toàn là vì Lục Thành Châu mất trí và lại

chọn tin tưởng cô.

Nhưng chuyện mất trí này cũng giống như đứa bé trong bụng cô vậy, đều là

những quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ bùm một tiếng –

Phát nổ.

Vì vậy, cách giải quyết tốt nhất chính là cầm tiền chạy trốn.

Sau đó sẽ tìm cách giải quyết đứa bé.

Dù sao thì cô cũng tuyệt đối không thể làm mẹ đơn thân vào những năm 70, bản

thân cô còn không đủ ăn đủ mặc, cớ gì lại đem đứa trẻ sinh ra để chịu khổ giống

mình?

Tô Đào lấy tiền và phiếu từ trong ví da ra, phân tán nhét vào các túi trên người.

Bộ quần áo rách rưới này có một ưu điểm duy nhất là túi nhiều, phân tán tiền ra

nhét, nhìn bề ngoài cô vẫn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, không cần lo bị kẻ trộm

để ý.

Giấu kỹ tiền rồi, Tô Đào thẳng tiến đến Cửa hàng Quốc doanh.

“Đồng chí, lấy giúp tôi ba chiếc khăn mặt, hai cái chậu men, kem đánh răng bàn

chải. thêm một cái túi lưới nữa”

Người bán hàng liếc mắt quét Tô Đào từ đầu đến chân, nói bằng giọng địa

phương huyện Giang: “Đây không phải chỗ mấy người nhà quê các cô đi chợ lựa

lọc đâu nhé, cô xác định là muốn tôi lấy thêm chứ, tuyệt đối không trả giá đâu!”

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tô Đào sớm đã nghe lớp người đi trước nói, thời đại này người bán hàng mới là

thượng đế, hôm nay cô coi như đã được mở mang tầm mắt. Cô liếc nhìn dòng

chữ “Cấm đánh mắng khách hàng” dán trên tường, đành là đối phương chưa

động thủ, và cô cũng không có thời gian so đo, mặt mày bình thản nói: “Xác định,

tôi đều cần”

Nghe được câu trả lời khẳng định, người bán hàng mới chậm rãi quay người, bắt

đầu lấy đồ từ trên giá xuống.

“Tổng cộng hai đồng ba hào” Đồ vật được bày ra trên quầy kính, người bán hàng

cúi đầu lách cách gõ bàn tính, rồi ngẩng lên nói.

Những đồ dùng sinh hoạt này không khan hiếm, nên không cần phiếu.

Tô Đào mau mắn lấy tiền trả, lại lấy thêm năm hào, “Đồng chí, phiền cô giúp tôi

đem mấy thứ này đến khoa nội trú Bệnh viện Nhân dân, giao trực tiếp cho y tá

tầng ba, cứ nói là đồ của bệnh nhân phòng 308. Năm hào này là tiền công khó

nhọc của cô”

Lúc trước nghe Tô Đào sai mình chạy việc, người bán hàng còn chuẩn bị trợn mắt

một cái thật to, sau nghe nói có tiền công khó nhọc, lại là tận năm hào, ánh mắt

đang trợn dở lập tức thu lại, tươi cười nói: “Cô có gấp không? Gấp tôi gửi ngay

bây giờ cho”

Tô Đào lắc đầu, bây giờ gửi qua sợ sẽ khiến Lục Thành Châu nghi ngờ: “Để lúc

cô tan ca rồi gửi cũng được”

Giúp Lục Thành Châu mua xong đồ, sự áy náy trong lòng Tô Đào giảm bớt chút ít.

Tiếp theo, cô phải làm việc của riêng mình rồi.

Trước đó, cô từ trí thức thanh niên Đường Hương Ngọc nghe được không ít tin

tức về chợ đen. Chợ đen cái gì cũng bán, chỉ cần anh có tiền, bao gồm cả giấy tờ

tùy thân và giấy giới thiệu để đi ra ngoài.

Tô Đào một mạch tìm đến một ngõ nhỏ ở phía đông thành phố.

Cô nhớ chị Hương Ngọc nói, chỉ cần đứng ở cửa ngõ đợi một lúc, sẽ có người lên

hỏi anh có muốn mua thứ gì không.

Giống như ở ga tàu hỏa đời sau có người hỏi anh có cần chỗ trọ không vậy.

Ngõ nhỏ tương đương là một điểm tập kết.

lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-7-xin-loi-nhe-luc-thanh-chauhtml]

Tô Đào đứng ở cửa ngõ, ngó trước ngó sau, trên mặt không tự giác mang theo

chút vẻ sốt ruột.

Giấy giới thiệu là mắt xích then chốt để chạy trốn, không có giấy này, không mua

được vé tàu vé xe, không ở được nhà khách, nếu gặp đội tuần tra kiểm tra người

đi đường hỏi han, còn bị đưa trả về nguyên quán.

Vì vậy cô nhất định phải kiếm được giấy giới thiệu.

Tô Đào đứng ở cửa ngõ nửa tiếng đồng hồ, trong lúc đó chỉ có vài người qua

đường đi ngang, căn bản không có người chợ đen nào chủ động lên hỏi, đang đợi

hơi sốt ruột, bỗng nghe thấy sau lưng có giọng nói kinh ngạc: “Đào Đào?!”

Tô Đào quay người, cũng giật mình: “Chị Hương Ngọc?!”

Đường Hương Ngọc đi tới, kéo cô vào trong ngõ, lo lắng lo âu nhìn cô từ trên

xuống dưới: “Đào Đào, có phải em bị thằng anh họ của em. cái đó. rồi có thai

không?”

Anh họ?

Tô Đào mặt mày ngơ ngác, người đàn ông đêm đó tuyệt đối không thể là anh họ

Vương Bảo Quốc.

Vương Bảo Quốc chiều cao ngang với cô, to lớn thô kệch, trên người quanh năm

toát ra mùi mồ hôi hôi, hoàn toàn không trùng khớp với người đàn ông đêm đó.

Tuy nhiên chuyện có thai Tô Đào không định giấu Đường Hương Ngọc. Vì

Đường Hương Ngọc quan hệ tốt với nguyên chủ, sau khi cô xuyên qua, Đường

Hương Ngọc còn giúp cô đuổi chạy tên lưu manh hôi hám, nên Tô Đào nói thật:

“Chị Hương Ngọc, em không bị Vương Bảo Quốc cưỡng bức, nhưng thực sự có

thai rồi, em cũng không biết bố đứa bé là ai, em là bị người ta cho uống thuốc

rồi mới”

Tô Đào hơi khó nói, bỏ qua chuyện đêm đó, “Chị Hương Ngọc, có phải chị nghe

thấy trong làng có lời đồn đại gì không?”

Đâu chỉ là lời đồn đại, Đường Hương Ngọc phẫn nộ nói: “Cái con em họ của em

đó đem chuyện em có thai hô toáng cả làng đều biết rồi, bác gái em để bịt

miệng dân làng, nói trong bụng em là giống của anh họ Vương Bảo Quốc nhà em,

còn nói hai đứa đã đính hôn rồi, không kiềm chế được làm chuyện vợ chồng mới

ra nông nỗi, ngày mai sẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn”

Hừ, Vương Bảo Quốc.

Tô Đào cười lạnh.

Vương Bảo Quốc thực ra với cô không có quan hệ huyết thống, là anh họ của Tô

Bình, con trai của em gái bác mẫu.

Từ khi cô sống nhờ ở nhà bác, Vương Bảo Quốc thường xuyên qua lại, còn động

tay động chân với cô, có một lần vừa hay bị Đường Hương Ngọc bắt gặp, Đường

Hương Ngọc tính tình nóng nảy, vác liềm lên định chém người, Vương Bảo

Quốc sợ chạy mất, lâu lắm không dám đến quấy rầy cô.

Bố của Vương Bảo Quốc cũng là một tay lưu manh, uống rượu đánh vợ, mẹ

hắn thường bị đánh thâm tím mặt mày chạy về nhà mẹ đẻ ở thôn Tô dưỡng

thương, nhưng ở trong làng, mẹ hắn lại rất hống hách, điển hình cho cái kiểu

người đáng thương ắt có chỗ đáng ghét.

Có thể tưởng tượng hai vợ chồng đó nuôi dạy ra đứa con trai thì có thể là thứ tốt

đẹp gì?

Nguyên chủ ở nhà bác tám năm, cặm cụi tận tụy như một con thú. Bác mẫu lại

muốn gả cô cho một người đàn ông như thế, Tô Đào nghĩ thôi cũng thấy lạnh lòng

thay cho nguyên chủ.

“Họ tính toán cũng hay thật, để Vương Bảo Quốc cưới tôi, họ Tô giữ được danh

tiếng, tấm bia trinh tiết trong làng cũng không bị ảnh hưởng, nhà mẹ đẻ bác mẫu

còn không tốn một xu đã cưới được dâu!”

Đường Hương Ngọc cũng hiểu ra tình cảnh của Tô Đào, nắm đấm siết chặt kêu

răng rắc: “Mẹ kiếp! Không đi bắt kẻ xấu lại đi ức hiếp một cô gái! Em mau tìm

chỗ trốn đi, đừng gả cho Vương Bảo Quốc! Cũng đừng về thôn Tô nữa!”

Tô Đào vốn cũng định chạy trốn, “Chị Hương Ngọc, hôm nay em chính là qua đây

mua giấy giới thiệu đấy, không thì em liền huyện Giang Nguyên cũng không ra

được, sớm muộn cũng bị người nhà họ Tô bắt lại”

Đường Hương Ngọc vốn có thể dẫn Tô Đào đi, nhưng xem giờ sắp lỡ chuyến máy

kéo về làng rồi, không đi nữa tối nay sẽ bị kẹt lại trong huyện, cô chỉ đường cho

Tô Đào: “Em đi đến cuối ngõ số 128 hỏi thử, lần trước chị thấy có một tay buôn

chui từ trong đó ra”

Tô Đào ghi nhớ, vẫy tay với cô, “Chị đi đi chị Hương Ngọc, đừng để lỡ giờ về làng

của chị” Đường Hương Ngọc không yên tâm nhìn cô một cái, mò từ trên người ra

một ít tiền lẻ: “Trên người chị chỉ có nhiêu đây, đều cho em, em chạy ra ngoài rồi

hãy nghĩ cách tiếp”

“Cảm ơn chị Hương Ngọc, trên người em có tiền, chị đừng lo” Tô Đào không lấy,

cô biết Đường Hương Ngọc cũng khó khăn, có thể phân về một nơi nghèo như

thôn Tô, điều kiện gia đình chắc cũng khó khăn, không thì thế nào cũng có thể

thông qua quan hệ một chút, đến một nơi vật phẩm phong phú hơn.

“Vậy em bảo trọng nhé Đào Đào, trên đường tự cẩn thận” Đường Hương Ngọc

vẫy vẫy tay, nhìn Tô Đào lần cuối, lưu luyến rời đi.

Tô Đào theo địa chỉ Đường Hương Ngọc cho tìm đến số 128.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.