Ta Chính Là Tín Ngưỡng Của Lính Gác Toàn Đế Quốc.

Chương 54



Tùng Nguyệt vội vàng dùng một cái Thanh lọc lên người Mặc Kiêu. Những đòn tấn

công xuyên qua Trận Chỉ Vàng rơi xuống người Mặc Kiêu liền bị ánh huỳnh quang

vô hình đánh bật ra, tan biến trong không trung, dao động vài chục giây.

Y Lạc nheo mắt, cảm nhận sức mạnh quen thuộc này. Ngay sau đó hắn có chút

ghen tị nghiến răng: “Thật ghen tị quá đi!”

Mặc Kiêu thì hơi nhếch môi, dường như cảm nhận được, nhìn về phía tầng

thượng cao cao phía sau.

Barnett dường như không cam lòng, thế mà hóa thân nguyên hình thành Cáo

Xám, đánh một luồng sáng xám hung hăng về phía Mặc Kiêu.

Y Lạc thấy thế, lập tức dịch chuyển tức thời đến đứng chắn trước Mặc Kiêu đỡ

đòn này trước khi anh kịp đánh trả, sau đó ôm ngực thổ huyết, còn làm màu

đến mức hộc máu cũng phải tạo dáng cho đẹp.

Mặc Kiêu: “”

Cũng không biết là muốn làm đỏm cho ai xem.

Tâm cơ vãi chưởng. Khắc Lan khinh bỉ liếc Y Lạc một cái. Ngay cả Tư Hình luôn

bất động thanh sắc cũng nhàn nhạt liếc qua.

Nhưng Tùng Nguyệt trên tầng thượng lại không chú ý đến Y Lạc. Cô thở phào nhẹ

nhõm, may mà có tác dụng. Mặt mày cô thậm chí còn toát ra vẻ đắc ý nho nhỏ, cô

cũng có thể bảo vệ chỗ dựa của mình rồi!

Hơn nữa cô vui mừng phát hiện, cô thực sự không bị kiệt sức hôn mê vì dùng dị

năng nữa, tuy không biết tại sao cơ thể đột nhiên có sự thay đổi nghiêng trời lệch

đất như vậy.

Hermann nhìn dáng vẻ vui mừng của cô cũng mỉm cười. Quả nhiên, tiềm năng

của cô rất lớn, đáng để hắn đặt cược một lần.

Cuối cùng, Hội trưởng Hermann đặt người xuống tầng thượng, dặn dò cô một

câu: “Ngoan ngoãn ở đây đừng cử động. Đợi tôi quay lại”

Chợt, Tùng Nguyệt trợn tròn mắt, nhìn người đàn ông trong nháy mắt hóa thành

một vệt lửa đỏ lao vút lên trời.

Chu Tước!

Là Chu Tước phải không? Tùng Nguyệt kích động nhìn không chớp mắt.

Đôi cánh lửa đỏ, thần thú ngạo nghễ đứng giữa trời đất, hình ảnh trong Sơn Hải

Kinh cô xem còn kém xa sự chấn động trước mắt này.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu

Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.

Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt

Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.

Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ

♥♥.

Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Chu Tước dang đôi cánh khổng lồ chậm rãi lơ lửng giữa không trung, tùy ý phẩy

cánh về phía Barnett một cái. Nhóm Barnett bị hất văng ngã dúi dụi xuống đất.

“Về hỏi mấy lão già ở Philips xem, có muốn đánh một trận với Tương Cánh Thật

ta không?”

Giọng nói ôn hòa trầm dày lại như có sức xuyên thấu, khiến Barnett hộc máu

mũi ngay lập tức.

quoc/chuong-54.html]

Chiến thần Tương Cánh Thật!

Thế mà lại là Thượng tướng đã giải nghệ Tương Cánh Thật!

Ông ta cư nhiên sau khi giải nghệ lại chạy đến cái quân khu vô danh tiểu tốt này.

Sao có thể chứ! Barnett mặt đầy vẻ không dám tin.

Nhưng không tin không được, toàn Đế quốc chỉ có một vị Thượng tướng Chu

Tước mà thôi! Đó là vị Thượng tướng được phong thần của Đế quốc!

Mặc Quyết lấy điếu xì gà ra hít sâu một hơi, nén sự chấn động trong đáy lòng. Cư

nhiên là Thượng tướng Tương Cánh Thật. Ai có thể ngờ? Ai sẽ nghĩ tới? Ai lại

dám nghĩ chứ? Đó là nhân vật tồn tại trong truyền thuyết.

Chu Tước dường như miệt thị liếc nhìn một cái, rồi lại bay lượn trên bầu trời.

Trong khi đó, Mặc Kiêu đã sớm hóa hình lao thẳng lên tầng thượng. Đáp xuống

đất, anh ôm chặt lấy Tùng Nguyệt: “Xin lỗi, tôi đến muộn”

“Đội trưởng!” Tùng Nguyệt vui vẻ túm lấy anh, mặt đầy hân hoan.

Y Lạc theo sát phía sau, hô: “Đi thôi, lát nữa vị đại lão kia quay lại, chúng ta

không tranh lại đâu”

Mặc Kiêu lần đầu tiên không thù địch Y Lạc, nắm tay Tùng Nguyệt hỏi: “Đi theo tôi

không?”

Tùng Nguyệt tự nhiên gật đầu!

Muốn nói ở thế giới này, người cô tin tưởng nhất đương nhiên chỉ có đội trưởng

rồi! Đây chính là chỗ dựa cô tự mình chọn lựa mà.

Ba người biến mất khỏi tầng thượng trong chớp mắt. Một lát sau, Tương Cánh

Thật trở lại mái nhà, biến thành hình người, nhìn sân thượng trống không, đột

nhiên không nhịn được bật cười vì tức.

Thật không nghe lời, cứ thế mà chạy mất.

Trong rừng rậm, Y Lạc đáp xuống đất. Tùng Nguyệt vừa chạm đất liền vội vàng

kiểm tra thương thế của Mặc Kiêu, ném hết Chữa trị của mình lên người anh.

Mặc Kiêu giữ cô lại, cười nói: “Thật sự không sao đâu”

Tùng Nguyệt lo vết thương của anh ở ngục nước quá nặng, vừa rồi lại đánh

nhau với Philips, nghe anh nói không sao mới hoàn toàn yên tâm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.