Hà Mỹ Quyên cũng đang định nói với Tô Đào chuyện này: “Đồng chí Tô lần trước
ở huyện Giang Nguyên thật sự nhờ có cô cứu tôi, nếu không bây giờ tôi cũng
không biết đã bị bán đến vùng núi nào rồi. Chuyện này nói ra đều tại tôi ngu ngốc
cả. Nhận người không rõ”
Hà Mỹ Quyên mắt ươn ướt, vừa nghĩ đến những chuyện xảy ra trong thời gian
qua, đơn giản là hối hận cắt ruột, người không từng trải qua sẽ không hiểu được
nỗi tuyệt vọng lúc đó của cô.
Tô Đào vỗ vỗ vai cô an ủi: “Ai cũng có lúc phạm sai lầm ngu ngốc, không ai có thể
cả đời không chịu thiệt không bị lừa đâu. Lần trước tôi xuất hiện ở đó, cũng là vì
quá ngốc quá ngây thơ, dễ dàng tin lời bà lão, theo bà ấy vào trong sân. Phàm là
tôi có chút đầu óc, cũng sẽ không dễ dàng theo một người lạ vào cái sân hẻo lánh
loại đó”
Hà Mỹ Quyên lắc đầu, tay xoa lên bụng mình, buồn bã nói: “Cô không ngu như tôi
đâu, tôi mới là người ngu nhất trên thế giới này, lại tin vào đàn ông. Nói ra không
sợ cô cười, tôi là theo trai bỏ nhà đi trốn mới rơi vào kết cục đó. Bố mẹ tôi sống
chết không đồng ý cho tôi ở cùng người đàn ông đó, nói hắn lười biếng rong
chơi, không phải người tốt, nhưng tôi không nghe, không những không nghe tôi
còn bỏ nhà theo hắn”
“Kết quả đến nơi khác, hắn quay tay lại bán tôi cho bọn buôn người, hóa ra hắn ở
ngoài cờ bạc, nợ một khoản lớn không trả nổi, vốn định kết hôn với tôi nhập rể, để
nhà tôi thay hắn trả nợ cờ bạc, kết quả không thành, nên hắn ly gián quan hệ của
tôi với bố mẹ, xúi giục tôi bỏ nhà theo hắn, rồi bán tôi cho bọn buôn người đổi tiền
trả nợ”
Tô Đào không ngờ Hà Mỹ Quyên còn là một cô gái mê trai, lại bỏ nhà theo trai, cô
khá tò mò về kết cục của người đàn ông đó: “Thế, người yêu của cô đâu rồi? Cô
không báo cảnh bắt hắn sao?”
Hà Mỹ Quyên hả hê cười một tiếng: “Không ngờ ác nhân tự có ác nhân trị, bên
kia ‘ăn đen’, bắt tôi rồi không những không đưa tiền cho hắn, ngược lại trực tiếp
giếc chết hắn luôn. Hôm đó cô thả tôi ra từ bao tải, tôi cũng theo cô trèo
tường chạy ra đường, vừa hay gặp hai đồng chí công an, mới được cứu đưa về
Nam Dương”
Tô Đào đột nhiên nghĩ đến ngón tay mình giẫm phải ở đó, nói không chừng chính
là của người yêu Hà Mỹ Quyên, nếu lúc đó cô không đột nhiên muốn đi vệ sinh,
không đứng dậy giẫm phải ngón tay đó, nói không chừng bây giờ cô và Hà Mỹ
Quyên đều đã bị bán vào vùng núi sâu rồi.
Nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng.
“Bên công an bắt được người chưa?” Tô Đào lo lắng hỏi.
Hà Mỹ Quyên: “Bắt được một tên, còn một tên chạy thoát rồi. Nghe nói bọn chúng
là một tốp, huyện Giang Nguyên chỉ là một điểm chân của chúng, cái sân đó cũng
là mấy ngày trước chúng mới thuê. Nhưng trong thời gian ngắn chúng hẳn sẽ
không dám ra tái phạm nữa”
“Vậy thì tốt” Tô Đào yên tâm, trước đó còn sợ bọn kia trong nội bộ công an có
người thông đồng, bây giờ đã bắt được một tên, vậy chứng tỏ quan hệ trên của
đối phương cũng không quá cứng, nhưng, “Sau này chúng ta ra ngoài nhất định
phải cẩn thận gấp bội, bây giờ bên ngoài bọn buôn người nhiều lắm”
Tô Đào chú ý, giữa lông mày Hà Mỹ Quyên vẫn đọng lại nỗi buồn mơ hồ, tuy lúc
nãy cô đề cập đến việc người đàn ông đó bị hại sau biểu hiện rất hả hê, hẳn trong
lòng vẫn rất khó chịu, rốt cuộc cũng là người từng thích qua, mà còn thích đến
mức muốn bỏ nhà theo hắn, một lòng mơ tưởng cuộc sống ngọt ngào sau này hai
người nương tựa yêu thương nhau, kết quả lại bị người mình yêu nhất đâm sau
lưng. Cái mùi vị đó, nghĩ thôi đã thấy ngột ngạt.
Tô Đào vừa có ý nghĩ này, đột nhiên liên tưởng đến bản thân.
Giữa cô và Lục Thành Châu, cô lại chẳng phải đang đóng vai trò của người đàn
ông này sao, nếu Lục Thành Châu khôi phục trí nhớ, phát hiện đứa bé trong bụng
cô căn bản không phải của hắn, cái cảm giác đó, cùng với việc bị đâm một nhát
vào tim cũng không khác là mấy.
Tô Đào càng thêm kiên quyết, tuyệt đối không thể để Lục Thành Châu biết chuyện
cô có thai!
Thu hồi tâm tư, Tô Đào lại nhìn về phía Hà Mỹ Quyên, an ủi: “May mà bây giờ mọi
thứ vẫn chưa muộn, sau này cô sẽ tìm lại được hạnh phúc”
Hạnh phúc?
Sẽ còn người muốn cô sao?
Hà Mỹ Quyên nghĩ đến điều gì, bùi ngùi gật đầu.
“Không nói chuyện của tôi nữa đồng chí Tô, tôi dẫn cô đi xem nhà bếp”
“Vâng” Tô Đào theo Hà Mỹ Quyên đứng dậy, đi vào nhà bếp.
So với nhà bếp của nhà bác Lý, nhà bếp nhà họ Hà đơn giản sạch sẽ như phân
xưởng sản xuất vô trùng, nồi niêu bát đĩa đều được lau sáng bóng, bếp cũng sạch
sẽ gọn gàng, nhìn một cái là biết bình thường nấu cơm xong sẽ lập tức dọn dẹp
lau rửa ngay.
Tô Đào rất hài lòng.
“Nhà tôi bình thường đều ăn ở nhà ăn của nhà máy thực phẩm, chỉ có Chủ nhật
nhà máy nghỉ bố mẹ tôi mới tự nấu cơm, nên nhà bếp phần lớn thời gian đều
trống, cô muốn nấu ăn, mỗi ngày trực tiếp qua đây là được, các loại gia vị đều có
sẵn cả, đơn vị thường xuyên phát dầu muối nước tương dấm, để ở nhà ăn mãi
không hết, phần than tổ ong chúng tôi cũng dùng không hết, cô nấu ăn vừa hay
giúp đốt”
Tô Đào nào có tiện tặn dùng nhà bếp không: “Không được, đồ đạc nhà các cô có
nhiều đến đâu, cũng là của nhà các cô, tôi nào có lý do dùng không, tôi vẫn trả
tiền thuê bình thường”
Hà Mỹ Quyên sốt ruột: “Thật không cần đâu đồng chí Tô, cô cứu một mạng tôi, ơn
cứu mạng tôi trả không hết, cô tuyệt đối đừng đưa tiền cho tôi. Cô trả tiền thì cô đi
thuê nhà bác Lý đi”
Tô Đào nghe đến ba chữ bác Lý, đều có phản xạ có điều kiện rồi, lập tức bịt mũi,
một mặt phản cảm, Hà Mỹ Quyên bị động tác này của cô làm cho bật cười, gõ bàn
quyết định chuyện này: “Cứ quyết định thế đi, nhà bếp nhà tôi cô dùng miễn phí”
Chuyện nhà bếp định đoạt xong, Hà Mỹ Quyên lại kéo Tô Đào nói chuyện một lúc,
Tô Đào biết được Hà Mỹ Quyên lớn hơn cô một tuổi, năm nay 20, vốn làm ở nhà
máy thực phẩm, bỏ nhà đi trốn sau, ông Hà đối ngoại chỉ nói con gái giúp về quê
thăm họ hàng, xin cho con gái nghỉ dài ở nhà máy, nên người ngoài vẫn chưa biết
Hà Mỹ Quyên gặp chuyện gì, sau này Hà Mỹ Quyên vẫn có thể tiếp tục về nhà
máy làm việc, không lo lời ra tiếng vào của người khác.
Lúc Tô Đào đi, Hà Mỹ Quyên nhét cho cô một túi lớn đồ ăn, nào là bánh trứng,
kẹo mè, bánh quy xoắn.
Tô Đào thấy ngại, mà cô cũng ăn không hết nhiều thế, Lục Thành Châu hình như
cũng không thích ăn mấy thứ này, “Đồng chí Hà, đủ rồi đủ rồi, đừng nhét nữa”
Hà Mỹ Quyên vung tay một cái, lại nhét cho Tô Đào một hộp hoa quả hộp, “Bố tôi
làm ở nhà máy thực phẩm, mấy thứ này có đầy, cô cứ yên tâm ăn đi!”
Lòng thành khó từ, dù Tô Đào thoái thác, lúc đi vẫn bị nhét không ít.
lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-23-deu-tai-toi-ngu-ngochtml]
“Đi, tôi đưa cô về bệnh viện” Hà Mỹ Quyên cùng Tô Đào cùng xuống lầu, cùng
nhau thong thả đi đến cổng bệnh viện, sắp chia tay, vừa hay gặp Vương Thúy và
mấy người nhà từ ngoài mua đồ về.
Vương Thúy mắt tinh thấy một túi lớn điểm tâm phó thực phẩm trên tay Tô Đào,
trong lòng nhanh chóng tính một bài toán, ít nhất trị giá hơn chục đồng, còn cần
không ít phiếu đường, kinh ngạc nói: “Ôi cô Tô, mua nhiều đồ thế! Cô và đối
tượng chỉ hai người, ăn hết nhiều thế này sao?”
Lý Hồng và Triệu Cầm nghe Vương Thúy nói vậy, cũng đưa ánh mắt rơi vào đồ ăn
Tô Đào xách trên tay.
Trời ạ.
Đều là những thứ lặt vặt vừa tốn tiền vừa tốn phiếu.
Đây là gia đình kiểu gì đây, mới có thể mua một lần nhiều thế?
Hơn nữa đồng chí nam bình thường không tham ăn như vậy, nên mấy thứ đồ ăn
này chắc chắn phần lớn sẽ rơi vào miệng Tô Đào.
Lý Hồng đều thay Lục Thành Châu đau lòng: “Đồng chí Tô, cô có tiền đó mua cho
đối tượng nhiều đồ mặc đồ dùng tốt biết bao, chẳng phải hơn mấy thứ lặt vặt này
sao, ăn vào rồi không phải cũng bài tiết ra, bằng như không ăn”
Triệu Cầm: “Phải đấy, đồng chí Tô đừng trách tôi nhiều lời, nhà đàn ông cô cao
lớn thế, cô để tiền mua nhiều chút thịt bồi bổ thân thể cho đàn ông cô tốt biết
mấy”
Tô Đào nghe mà muốn cười, mấy người phụ nữ này cuồng đàn ông đến mức nào
vậy?
“Mấy chị lấy vải quấn chân quấn lên não rồi à? Ngày ngày chỉ nghĩ đến tiêu tiền
cho đàn ông, tỉnh lại đi, phụ nữ quan trọng nhất là phải đối tốt với bản thân một
chút”
Hà Mỹ Quyên vừa bị đàn ông làm tổn thương nghe cũng không xong: “Không biết
còn tưởng mấy chị là mẹ chồng của đồng chí Tô đấy! Quản rộng thật! Các chị tự
nguyện bồng đàn ông lên tay tôi không quản được, nhưng mấy thứ đồ ăn của
đồng chí Tô là tôi tặng cô ấy, cô ấy một xu chưa tiêu, các chị khép miệng lại đi!”
Nghe thấy mấy thứ đồ ăn này một xu chưa tiêu, Lý Hồng và Triệu Cầm im miệng,
nhưng Vương Thúy không phục: “Mấy thứ đồ đó không phải vẫn phải tốn tiền
mua, tiền của cô từ đâu ra? Không phải vẫn là đàn ông cô cho!”
Hà Mỹ Quyên trực tiếp trợn mắt: “Xin lỗi nhé, tôi tiêu tiền của bố mẹ tôi”
Vương Thúy không tìm được điểm phản bác, ai bảo người ta có bố mẹ tốt? Cô ta
lại nhìn Tô Đào: “Cô Tô, hôm nay cô không phải đi thuê nhà sao? Thuê được
chưa? Bao nhiêu tiền một tháng?”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nói đến đây, Lý Hồng và Triệu Cầm lại hăng lên: “Chị Vương thuê thành ba đồng
một tháng, chúng tôi tìm hiểu gần đây không có cái nào rẻ hơn tiền thuê này”
“Đúng, phòng bệnh trên lầu có người nhà thuê nhà bếp, thuê thành 8 đồng một
tháng, đắt hơn chị Vương không chỉ gấp đôi, đồng chí Tô, phương diện lo liệu
cuộc sống cô còn phải học chị Vương nhà tôi”
Vương Thúy ngày ngày được Lý Hồng và Triệu Cầm nâng lên, sớm đã bay mất
phương hướng rồi, nghe vậy đắc ý liếc Tô Đào, chờ cô ta lên tiếng.
Tô Đào cũng không biết mấy người này ngày ngày ở đây thi xem ai biết lo liệu
cuộc sống có ý nghĩa gì, lại không ai phát thưởng cho họ, đàn ông càng sẽ không
vì họ cần kiệm trì gia mà đau lòng cho họ, ngược lại cho rằng phụ nữ làm những
việc này đều là đáng lẽ, thậm chí cho rằng cô còn có thể tiết kiệm hơn.
Nhưng, đã họ muốn thi, Tô Đào cũng thỏa mãn họ, “Bạn tôi sống ở khu tập thể
nhà máy thực phẩm, cô ấy cho tôi dùng nhà bếp miễn phí, không thu tiền thuê,
dầu muối nước tương các loại gia vị này cũng không mất tiền”
Nghe thấy miễn phí, Vương Thúy kinh ngạc trợn to mắt, vừa không dám tin, vừa
có chút thầm ghen tị.
Lý Hồng và Triệu Cầm cũng là biểu cảm tương tự.
Tiền thuê một tháng ba đồng, ba người bọn họ chia đều, một người phải tiêu một
đồng, nếu có thể miễn phí, vậy một đồng này không phải tiết kiệm được, có thể
mua bao nhiêu thứ chứ?
Quan trọng dầu muối nước tương còn dùng miễn phí, số tiền này mỗi tháng mỗi
người chia đều cũng có bảy hào.
“Không thể nào chứ đồng chí Tô, cô biết dầu bao nhiêu tiền một cân không? Mỗi
người mỗi tháng còn có phần định lượng, nhà mình dùng còn không đủ, sao có
thể cho cô dùng không chứ?”
“Phải đấy, cô nói dối cũng không đánh bản thảo, thật coi chúng tôi là người
nông thôn không có não à”
“Đồng chí Tô, cô muốn thể hiện mình cần kiệm trì gia, cũng không thể dùng việc
kiểu này nói dối đâu”
Tô Đào đã biết họ sẽ không tin.
Cô không nói, họ quấn lấy cô hỏi, cô nói, họ lại không tin.
Tô Đào đưa cho Hà Mỹ Quyên một ánh mắt bất đắc dĩ, Hà Mỹ Quyên cũng bị làm
đến câm lặng.
“Sao không thể nào chứ!” Hà Mỹ Quyên nhìn ba người nhà Vương Thúy,.