Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm

Chương 25: Trải Giường



Hai người bên này đang ăn uống ngọt ngào tình tứ, nhưng lại khổ sở cho hai vợ

chồng Vương Thúy ở phía bên kia tấm màn.

Hương vị chua ngọt thanh mát của đào vàng lan tỏa trong không khí, vừa ngửi

thấy đã kích thích lưỡi tiết nước bọt ào ào.

Hai vợ chồng Vương Thúy nuốt nước bọt, cố gắng dằn lòng con sâu thèm ăn

trong bụng, nhưng kết quả vẫn thèm, môi trên môi dưới chép miệng liên hồi, muốn

ăn, đặc biệt muốn ăn.

Ước chừng chỉ có đi ngủ ngay lập tức mới vượt qua được.

Vương Thúy rốt cuộc không nhịn được nữa, soạt một tiếng kéo tấm màn màu

xanh nhạt ở giữa: “Đồng chí Lục, đồng chí Tô, nhà em lão Vương muốn đi ngủ rồi,

có đèn sáng hắn không ngủ được, hai người mau đi rửa rồi ngủ đi, lát nữa em tắt

đèn đây!”

Đừng có ăn uống lúc nửa đêm nữa mà cám dỗ họ.

Tô Đào nhìn giờ mới hơn 8 giờ, bình thường hai vợ chồng kia không phải gần 10

giờ mới ngủ sao? Hôm nay sao lại ngủ sớm thế?

Nhưng nghĩ tới đối phương là bệnh nhân, Tô Đào và Lục Thành Châu đều không

nói gì.

Lục Thành Châu kéo hai túi bện lớn mang từ Viện Nghiên cứu Quân sự từ ngoài

cửa vào, nói với Tô Đào: “Em đi đánh răng trước đi, anh trải giường”

Tô Đào tò mò: “Anh lấy cái gì vậy?”

Lục Thành Châu mở túi ra: “Anh tìm đồng nghiệp ở đây mượn hai tấm nệm”

Tô Đào nhớ ra, tối hôm qua cô trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, chê

giường cứng, nửa đêm còn dậy lấy gối kê dưới lưng, lúc đó hình như cô còn lẩm

bẩm phàn nàn cái giường này quá cứng, đau cả người.

Không ngờ Lục Thành Châu lại nghe thấy.

Không chỉ nghe thấy, còn đặc biệt kiếm hai tấm nệm về trải lên cho cô.

Trong lòng Tô Đào dâng lên một luồng ấm áp, cô giơ tay kéo tay áo hắn lắc lắc,

ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh”

Lục Thành Châu cúi mắt liền đối diện đôi mắt hạnh long lanh của cô, ánh mắt yêu

mến phụ thuộc ấy khiến tim hắn run lên, một sự rung động khó tả đang cuồng

mãnh xung đột trong lồng ngực, dưới bộ quân phục, ngực hắn hơi gồng lên, hơi

thở đột nhiên nặng nề hơn mấy phần.

Tô Đào buông tay ra, đôi môi đỏ nhẹ nhàng nở nụ cười: “Em đi đánh răng đây”

Cô cầm ly súc miệng, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi cửa. Lục Thành Châu thu lại

ánh mắt, trái tim vẫn duy trì nhịp đập cao tần, toàn thân dường như có sức lực vô

tận, muốn xông ra ngoài chạy ba nghìn mét.

Hắn thở ra một hơi, cúi người kéo chiếc giường xếp bằng thép dưới gầm giường

ra, sau đó giũ tấm nệm trải lên trên, cộng thêm một tấm nệm vốn có, tổng cộng

trải ba lớp. Hắn dùng tay ấn xuống, mềm hơn nhiều so với lúc chỉ một lớp, chắc

cô ấy có thể ngủ ngon rồi chứ?

Mấy ngày nay cô đều ngủ bên cạnh hắn, hắn đã quen nghe tiếng thở đều đều của

cô mà chìm vào giấc ngủ, vì vậy tối hôm qua, cô mãi không ngủ, hắn cũng theo đó

không ngủ, rồi nghe thấy cô nhỏ nhẹ than vãn, nói giường cứng.

Giường bệnh hắn nằm và cái giường xếp của cô độ cứng tương đương nhau, lúc

đó cô nói cứng, hắn còn đặc biệt cảm nhận dưới thân mình, cảm thấy giường còn

chưa cứng bằng thân thể hắn, ngay sau đó liền nhớ tới lúc hắn đỡ eo cô, cảm

giác mềm mại ấy, một lòng bàn tay đều có thể ôm trọn, đúng là khó trách cảm

thấy cái giường này cứng.

Lục Thành Châu động tác lẹ làng, chưa đầy mấy phút đã giúp Tô Đào trải xong

giường. Hắn học đại học ở trường quân sự, sau khi tốt nghiệp lại ở đơn vị hai

năm, hành vi cử chỉ đều mang theo phong cách quân nhân, ngay cả trải giường

cũng vậy.

Chiếc giường do hắn trải xong, không một nếp nhăn, các góc cạnh đều được căn

chỉnh chuẩn xác, nhìn như dùng thước đo qua vậy.

Sau khi trải giường xong, Lục Thành Châu cũng cầm đồ đi ra ngoài vệ sinh.

Hắn vừa đi, Vương Thúy đã không nhịn được thò đầu ra từ sau tấm màn, nhìn

thấy chiếc giường thân nhân trải sát bên giường bệnh của hắn, ghen tị đến mắt

đều muốn lồi ra, trời ơi, cái giường đó nhìn phồng xốp thế kia! Mềm thế kia! Nhìn

đã thấy thoải mái, rất muốn nằm lên đó ngủ thử.

Vương Thúy liếc nhìn ra cửa, thừa lúc Tô Đào và Lục Thành Châu đều chưa về,

vội vàng nằm lên đó thử một chút.

lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-25-trai-giuonghtml]

Trời ạ, mềm đúng như cô tưởng tượng!

Cô nằm xong không muốn dậy nữa.

Giá mà là giường của cô thì tốt, đang mơ mộng như vậy, đột nhiên nghe thấy

tiếng bước chân ở phía hành lang, lập tức vút một cái bật dậy, chạy về phía mình

nằm xuống.

Vừa mới nằm qua chiếc giường mềm được trải ba lớp nệm, giờ lại nằm chiếc

giường xếp của mình chỉ có một lớp bông mục nát, so sánh liền lộ ra ngay. Vốn dĩ

Vương Thúy không kén chọn đến thế, bây giờ cũng bắt đầu cảm thấy cái giường

của mình không thoải mái.

Vương Thúy than vãn với chồng: “Lão Vương, giường của em nằm cứng quá, anh

cũng đi mượn đồng đội hai tấm nệm cho em trải lên đi”

Vương Thuận Lợi đang nhớ tới hộp đồ hộp, nghe vậy bực bội hừ một tiếng, “Đua

đòi gì thế, người Lý Hồng với Triệu Cầm không cũng nằm giường xếp đấy, người

ta sao không nói cứng? Mày mới vào thành mấy ngày? Cái khác chưa học, bản

sự đua đòi thì học đầy mình”

Vương Thúy không vui: “Thế sao đồng chí Lục lại có thể trải giường cho đồng chí

Tô? Anh không thể làm thế cho em à?!”

Vương Thuận Lợi bất mãn: “Người ta là yêu đương, bọn mình vợ chồng già rồi,

làm mấy trò đó để làm gì? Hơn nữa mày có so được với đồng chí Tô không,

người ta vừa trẻ vừa xinh, nói năng nhẹ nhàng tình cảm, đàn ông mà không yêu

chiều cưng chiều, cô ta chạy mất thì làm sao?”

Vương Thúy không hài lòng: “Ý anh là gì? Là nói em không bằng Tô Đào hả?”

Vương Thuận Lợi: “Mày đương nhiên hơn cô ta rồi, loại tiểu thư kiêu kỳ như cô

ta, cũng chỉ có đồng chí Lục phục vụ nổi, đổi đồng chí nam khác e là đều không

chịu nổi”

Vương Thúy lúc này mới thoải mái, trở mình hai cái: “Nhưng cái giường này nằm

vẫn hơi cứng”

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Xì. — oàm! Xì. — oàm!

Một giây trước còn đang nói chuyện với cô, một giây sau Vương Thuận Lợi đã

ngáy như sấm.

Đồ đàn ông hôi hám, một chút tình thú cũng không có!

Vương Thúy phì một tiếng, bực bội ngậm miệng.

Tô Đào cùng Lục Thành Châu cùng nhau trở về, Lục Thành Châu vừa bước vào

cửa liền thấy mặt giường vừa mới trải xong của mình đột nhiên có thêm những

nếp nhăn lộn xộn, nhiều nếp nhăn như vậy, nhìn rất giống bị người nằm lên. Hắn

nhíu mày nhìn sang phía Vương Thúy, ánh mắt tối sầm lại, cúi người một cái giật

hết ga trải giường lên.

“Sao vậy? Không phải vừa mới trải giường sao? Sao lại lột ga giường thế?” Tô

Đào không hiểu.

Lục Thành Châu vừa lấy tấm ga trải giường dự phòng, vừa bình thản nói: “Có thứ

bẩn bò qua”

Tô Đào ừ một tiếng, giúp hắn cùng trải tấm ga giường mới.

Vương Thúy bên cạnh chưa ngủ âm thầm nghiến răng, dám mắng cô là thứ bẩn!

Nhưng cô lại không dám đứng dậy phản bác.

Không thì thừa nhận mình trộm nằm giường.

Vương Thúy đành nuốt giận, không sao, cứ để hai vợ chồng này đắc ý đi, đến

trưa mai cô sẽ có thể ngẩng cao đầu, cô không tin, đồng chí Lục dù có cưng chiều

người yêu đến mấy, đồ ăn do người yêu nấu như cám heo có thể nuốt nổi?

Cứ đợi hai người khoe tình cảm đi!

Hừ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.