Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm

Chương 28: Em Về Rồi Đây



“Đồng chí Lục, giờ này đã 12:30 rồi, mà đồng chí Tô vẫn chưa về sao, tôi nhớ cô

ấy ra cửa lúc hơn bảy giờ, thế là đã năm sáu tiếng đồng hồ rồi đấy nhỉ, dù có

giếc mổ một con lợn tươi đi nữa thì giờ này cũng phải hầm nhừ rồi chứ”

Lý Hồng khoa trương lấy tay che miệng, phụ họa theo: “Ối trời! Không lẽ đồng chí

Tô đã châm lửa đốt nhà bếp rồi sao? Chị dâu nhà tôi lần đầu về làm dâu, rõ ràng

không biết nấu ăn, cứ cố đua đòi xuống bếp, suýt nữa thì cho nổ tung cái bếp lò!”

Triệu Cầm bật cười: “Cái này có là gì, chị dâu tôi lần đầu vào bếp, không những

phung phí lương thực rau củ, mà còn làm cháy khét cả cái nồi, cái nồi nhôm duy

nhất của cả nhà đấy, bị mẹ tôi đuổi theo mắng suốt ba ngày liền”

“Nhắc đến cái này, tôi nhớ ra, con em họ tôi lỡ lấy bột soda làm bột mì nhào bột,

bánh màn thầu hấp ra cứng đến nỗi có thể ném chết chó luôn! Từ đó cả nhà

không dám để nó vào bếp nữa, sợ rằng có ngày nó lỡ tay bỏ nhầm thuốc chuột

vào cơm, đầu độc chết cả nhà thì khốn”

“Toàn là những kẻ sát thủ nhà bếp… ha ha ha ha…”

Mấy người càng nói càng hăng, cười đến nỗi không thở nổi.

Bề ngoài là đang chê bai mấy người họ hàng chưa từng xuống bếp của mình, kỳ

thực là đang ngầm ám chỉ Tô Đào.

Trong không khí cười đùa hỗn loạn đó, Lục Thành Châu vẫn ngồi bất động như

tượng, thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn những người này.

Anh thản nhiên lật giở cuốn sách.

Đừng nói là nổ tung nhà bếp, cho dù người yêu của anh có cho nổ tung nhà của

người ta đi nữa, anh cũng bồi thường nổi, chỉ cần Tô Đào bình an vô sự là được.

Mọi người thấy Lục Thành Châu hoàn toàn không có phản ứng gì, lập tức có cảm

giác như một quy đấm trúng bông gòn.

Đồng chí Lục này tâm lý cũng tốt quá, nếu là người khác bị ám chỉ công khai như

vậy, hẳn phải đỏ mặt tía tai, hoặc là ra tranh luận vài câu, hoặc là xấu hổ bỏ đi,

không muốn mất mặt thế này.

Chỉ riêng đồng chí Lục này, dường như chẳng nghe thấy gì.

Lục Thành Châu càng tỏ ra bình thản, mọi người càng muốn thấy anh ta mất bình

tĩnh.

Đặc biệt là mấy đồng chí nam như Vương Thuận Lợi.

Nhìn thấy Lục Thành Châu tìm được một người yêu xinh đẹp như vậy, nói thật,

đàn ông đều là sinh vật trực quan, đương nhiên thích phụ nữ xinh đẹp, chẳng lẽ

họ không muốn tìm người xinh sao?

Đương nhiên là không phải.

Chỉ là bản thân điều kiện không đủ để với tới đối tượng xinh đẹp thôi.

Trước đây họ thấy Lục Thành Châu khí chất phi phàm, tưởng anh ta trong sự

nghiệp rất ưu tú lợi hại, nên mới tìm được đối tượng xinh đẹp như vậy, không ngờ

Lục Thành Châu trong quân đội rốt cuộc chỉ là một tân binh mới toanh, ngay cả

một cấp bậc cũng không có.

Vậy thì anh ta dựa vào cái gì mà tìm được đối tượng xinh đẹp?

Họ tuy không có điều kiện ngoại hình tốt như anh ta, nhưng ít nhất trong quân đội

cũng có được một cấp bậc!

Nghĩ như vậy, tâm thái liền trở nên vi diệu.

Kỳ thực lòng đua tranh và ghen tị giữa đàn ông với nhau còn mãnh liệt hơn phụ

nữ.

Chỉ là phần lớn đàn ông bình thường miệng không nhiều lời như vậy, có suy nghĩ

gì đều giấu kín trong lòng, âm thầm lén lút thôi.

lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-28-em-ve-roi-dayhtml]

Nhưng đối mặt với Lục Thành Châu, âm thầm lén lút cũng không được.

Bởi vì Lục Thành Châu tỏ ra căn bản chẳng để họ vào mắt, ngay cả việc so sánh

cũng chẳng định so với họ.

Hiện tại họ khó khăn lắm mới bắt được cơ hội xem Lục Thành Châu cười cợt,

đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ lỡ như vậy.

Vương Thuận Lợi nhét một miếng thịt kho tàu vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm,

vừa liếc nhìn Lục Thành Châu, “Đồng chí Lục, hay là anh đi tìm người yêu của

anh đi, việc nấu ăn này à, không phải chỉ dựa vào khuôn mặt là được, thật sự

không nấu ra được thì thôi, đừng phung phí lương thực”

“Không được thì để vợ tôi dạy lại người yêu của anh”

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Chồng của Triệu Cầm lắc đầu cảm thán: “Anh nói xem, phụ nữ chỉ đẹp mã bên

ngoài thì có tác dụng gì? Đến một bữa cơm cũng không nấu nổi, sau này kết hôn

rồi, nhà cửa suốt ngày nồi lạnh bếp nguội, cuộc sống làm sao mà qua được?

Theo tôi đồng chí Lục, anh vẫn nên tìm một người như vợ của tiểu đoàn trưởng

Vương kia, mạnh hơn cái đối tượng yểu điệu thục nữ của anh nhiều!”

Chồng của Lý Hồng: “Đúng vậy đồng chí Lục, chẳng lẽ suốt ngày ăn cơm tập thể

ăn tiệm sao, như vậy tốn bao nhiêu tiền? Anh tin lời anh đi, bây giờ anh yêu

đương anh thấy rất tốt, đợi kết hôn rồi anh sẽ biết hậu quả nghiêm trọng thế nào.

Mau chia tay với đối tượng của anh đi, tìm một người đảm đang hiền thục”

Từ xem náo nhiệt, biến thành khuyên chia tay.

Lục Thành Châu cuối cùng cũng có phản ứng.

Pạch! Anh gập cuốn sách trong tay lại, ngước mắt quét về phía mấy người đang

nói, ánh mắt lạnh băng:

“Muốn đảm đang hiền thục, tôi thuê một người giúp việc là được. Hơn nữa, nếu

vợ của các anh thật sự hiền thục đảm đang, sao còn phải đặt cơm từ đồng chí

Vương kia, không tự tay xuống bếp nấu cơm cho các anh? Những lời các anh nói,

hãy giữ lại để khuyên chính mình đi”

“Chúng tôi đó là…” Mấy người mặt đỏ ửng lên, đang định tranh biện vài câu, thì ở

cửa đột nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh tươi vui —

“Lục Thành Châu, em về rồi đây~”

Tô Đào tay trái cầm một bình giữ nhiệt, tay phải xách một túi hộp cơm, vui vẻ

bước vào.

Khuôn mặt nhỏ trắng ngần như sứ của cô thấm chút mồ hôi mỏng, đôi mắt hạnh

long lanh, đôi môi mềm mại tươi tắn tựa cánh hoa đào bị vò nát.

Khi bước đi, eo và mông nhẹ nhàng đung đưa.

Chiếc eo nhỏ nhắn được chiếc đai váy ôm sát, nhỏ xinh như cành liễu tháng ba,

vừa mảnh vừa mềm.

Ba người đàn ông trong phòng nhìn thẳng cả mắt.

Tô Đào nhưng ngay cả ánh mắt cũng không liếc về phía mấy người kia, chỉ nhìn

Lục Thành Châu, khóe môi lúm đồng tiền lấp ló, nụ cười ngọt ngào thấu tận đáy

lòng: “Đợi lâu rồi nhỉ, đói chưa? Chúng ta dùng cơm thôi”

“Ừ”

Lục Thành Châu tiếp nhận đồ trong tay Tô Đào, kéo chiếc bàn nhỏ bên cạnh

giường ra bày lên, Tô Đào ngồi xuống cạnh giường, giơ tay mở nắp bình giữ

nhiệt, “Hôm nay em làm cho anh—”

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều vểnh tai lên, mắt dán chặt vào tay Tô

Đào, khóe miệng nở nụ cười chế nhạo, cứ xem cô ta có thể làm ra được cái trò

gì!

Tô Đào thong thả mở lớp hộp cơm đầu tiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.