Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm Kiếm

Chương 30: Có mắt không biết Thái Sơn



Tô Đào nhìn thấy thần sắc của mọi người, cố ý nói: “Hôm nay canh em hầm khá

nhiều, còn có thể chia thêm hai bát. Đồng chí Lý, đồng chí Triệu, hai bát canh này

cho hai chị uống nhé”

Mắt Lý Hồng và Triệu Cầm lập tức sáng lên, cũng không kịp nghĩ tới việc trước đó

đã châm chọc lạnh lùng Tô Đào, giờ lại bặm môi tới uống canh người ta hầm có

đánh mặt mình ra sao, cầm lấy hộp cơm liền sốt sắng chạy tới múc canh.

Sau khi nhận được canh, mỗi người tự mình ừng ực uống vài ngụm, nửa bát còn

lại liền đổ vào bụng của ông chồng mình.

Vị canh vịt già chua chua mát mát trung hòa cảm giác ngấy dầu trong dạ dày, hai

cặp vợ chồng Lý Hồng và Triệu Cầm hài lòng nhóp nhép miệng, xoa xoa bụng

nhỏ, rồi ợ lên một tiếng thật to.

Ăn của người ta thì miệng mềm, lấy của người ta thì tay ngắn.

Lúc này, hai cặp vợ chồng Lý Hồng và Triệu Cầm đã không còn ý định chất vấn

hay chèn ép Tô Đào nữa.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:

– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm

Kiếm

– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ngược lại, còn phải nói vài câu xã giao.

“Ái chà đồng chí Tô, trước đây là chúng tôi hiểu lầm cô, không ngờ cô thật sự biết

nấu ăn, mà tay nghề còn tuyệt vời thế này, thật ngại quá”

“Canh vịt già chua này của cô hầm thế nào vậy? Có thể dạy chúng tôi không? Đợi

lúc xuất viện tôi về nhà cũng hầm ăn thử”

Tô Đào thân thiện đáp: “Được chứ, ngày mai các chị tới xem em nấu ăn, em dạy

các chị”

Vốn dĩ không được uống canh vịt già củ cải chua, Vương Thúy đã không vui, giờ

nhìn thấy Lý Hồng và Triệu Cầm vốn cùng phe với mình lại còn giả vờ thỉnh giáo

Tô Đào về tay nghề nấu nướng, trong lòng Vương Thúy thật khó chịu làm sao.

Rõ ràng cô ta mới là người nấu ăn giỏi nhất trong mấy người họ mà!

Nhìn thấy sự chú ý sắp bị Tô Đào cướp mất, Vương Thúy vừa tức vừa sốt ruột lại

khó chịu, thêm vào đó trong bụng còn cồn cào buồn nôn, đột nhiên, miệng cô ta

há ra, oa một tiếng liền nôn thốc nôn tháo.

Theo ngay sau đó, Vương Thuận Lợi nghe thấy, cũng oa một tiếng nôn ra, hắn đã

nhịn cả nửa ngày rồi.

Trong chốc lát, cả gian phòng bệnh tràn ngập mùi chất nôn.

Hai vợ chồng này hai ngày qua đều ăn không ít đồ dầu mỡ, hôm qua là thịt kho

tàu, hôm nay lại thịt kho tàu thêm móng giò, mà lại tự nấu, Vương Thúy cho phần

nhà mình nhiều hơn, ăn cũng nhiều hơn.

Thứ nôn ra toàn là một mùi tanh hôi.

Thối quá!

Những người khác lập tức đưa tay bịt mũi, chân mày nhíu chặt.

Tô Đào và Lục Thành Châu đã ăn cơm xong, vừa nghe thấy tiếng Vương Thúy oa

lên, hai người liền vội vàng ôm lấy hộp cơm chạy ra ngoài trốn.

Những người còn lại cũng vội vã rút lui.

“Chị Vương kia, chúng tôi về trước đây”

“Trung đội trưởng Vương, vợ anh thì phiền anh chăm sóc nhé”

Hai cặp vợ chồng Lý Hồng và Triệu Cầm theo sát phía sau, nói giọng mũi một

câu, rồi bưng hộp cơm chạy mất.

Hai vợ chồng Vương Thúy đối diện với một đống chất nôn trên sàn, vừa khó chịu

vừa buồn nôn.

“Đều tại mày, kiếp trước chưa ăn thịt à, kiếp này nấu ăn cứ chăm chăm vào thịt

mà làm! Làm tao buồn nôn chết đi được!”

“Thế em cũng chỉ muốn anh ăn ngon một chút, em có sai gì đâu” Vương Thúy

mặt tái nhợt, đưa tay ôm lấy ngực, khóc lóc thảm thiết. Đừng thấy cô ta đối đầu

với Tô Đào qua lại, miệng lưỡi lợi hại thế nào, đối diện với chồng mình, cô ta liền

không cứng lên nổi, vẫn có chút sợ sệt.

Vương Thuận Lợi đối diện với một đống chất nôn, vốn đã buồn nôn bực bội, giờ

lại nghe thấy Vương Thúy ở đó oa oa khóc lóc, càng thêm phiền não, nhíu mày:

“Khóc cái gì mà khóc, còn không mau dọn dẹp phòng đi, thối chết người rồi”

“. Biết rồi” Vương Thúy vừa lau nước mắt vừa đứng dậy đi tìm chổi cây lau nhà.

Lục Thành Châu và Tô Đào ra ngoài, chưa kịp tách khỏi Lý Hồng bọn họ, thì gặp

ngay đồng chí quân nhân lần trước đưa hai người tới bệnh viện, phía sau còn đi

theo hai đồng chí trẻ mặc quân phục.

Lục Thành Châu chưa kịp lên tiếng, chồng của Lý Hồng đột nhiên đứng thẳng

người, pặc một tiếng hướng về phía đối phương giơ tay chào, rồi kinh ngạc hỏi:

“Tiểu đoàn trưởng Phương, sao anh lại tới bệnh viện?”

lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-30-co-mat-khong-biet-thai-sonhtml]

Vừa nghe thấy là tiểu đoàn trưởng, chồng của Triệu Cầm cũng soạt đứng nghiêm,

vội vàng giơ tay chào.

Tiểu đoàn trưởng Phương không mỉm cười, gật đầu với hai người, sau đó ánh

mắt đổ dồn lên người Lục Thành Châu, trở nên cung kính: “Đồng chí Lục, phòng

bệnh đơn hiện giờ đã trống rồi, chiều nay có thể chuyển vào, tôi đặc biệt dẫn hai

chiến sĩ nhỏ tới giúp chuyển phòng”

“Vậy phiền anh rồi” Lục Thành Châu cảm tạ.

Tiểu đoàn trưởng Phương cười nói: “Không phiền đâu, đây là đãi ngộ đồng chí

đáng được hưởng”

Cái gì?

Bên cạnh, mấy người Lý Hồng trợn mắt há mồm.

Lục Thành Châu không phải là tân binh sao, không phải không có cấp bậc sao?

Sao tiểu đoàn trưởng Phương còn xưng “đồng chí” rồi?

Còn phái người tới giúp hắn chuyển phòng bệnh đơn, đó là đãi ngộ cán bộ cao

cấp, phải cấp tiểu đoàn trưởng trở lên mới được hưởng, lẽ nào chức vụ của Lục

Thành Châu còn cao hơn tiểu đoàn trưởng Phương?

“Các đồng chí đứng đây ngây người ra làm gì vậy?” Ngay lúc mấy người đang

chấn động, tiểu đoàn trưởng Phương bỗng quay đầu lại.

Chồng Lý Hồng lấy hết can đảm: “Tiểu đoàn trưởng Phương, cái, cái đồng chí Lục

kia là vừa nhập ngũ sao, điều kiện đãi ngộ nhập ngũ bây giờ tốt thế à?”

Cái gì?

Tiểu đoàn trưởng Phương nghe vậy, lông mày nhướng lên, như nghe thấy chuyện

hoang đường gì đó, rất nhanh lại hiểu ra: “Gì mà vừa nhập ngũ, đồng chí Lục mấy

năm trước đã từng giữ chức đoàn trưởng Lục quân ở Quân khu Nam tỉnh rồi, lúc

khảo sát toàn quân, người ta giành được bảy hạng nhất đơn môn, xếp hạng tổng

hợp cá nhân cũng là hạng nhất, lập kỷ lục cá nhân đến giờ vẫn chưa ai phá được!

Nếu không phải sau đó người ta chuyển sang nghiên cứu vũ khí quân sự, bây giờ

các đồng chí còn không có tư cách nói chuyện với người ta kia!”

???

Đoàn trưởng Lục quân Nam tỉnh?!

Quân, sư, lữ, đoàn, tiểu đoàn, đại đội, trung đội.

Vương Thuận Lợi gần bốn mươi mới leo lên được chức trung đội trưởng.

Đồng chí Lục lại hai mươi tuổi đã là đoàn trưởng rồi?!

Quan trọng là người ta còn nghiên cứu vũ khí, đó là bộ phận trọng yếu thần bí

nhất của toàn quân khu, phải ưu tú thế nào mới được chọn vào trong đó chứ?

Trời ơi!

Quá kinh khủng đi!

Mấy người Lý Hồng đã sớm kinh ngạc đến mức há hốc mồm, hàm dưới tưởng

như sắp trật khớp.

Bọn họ thật là có mắt không biết Thái Sơn.

Trước đó còn ở đó cho rằng người ta thích thể hiện, lời nói đầy vẻ châm chọc,

nào là khuyên người ta tập luyện nhiều đọc sách ít, cố gắng leo lên chức trung đội

trưởng, nào là khoe khoang thành tích xếp hạng mấy chục của mình trong thi đấu,

thậm chí còn vô liêm sỉ bảo người ta đổi đối tượng,

Không ngờ người ta sớm đã từng làm đoàn trưởng rồi, thể năng đánh bại bọn

họ, còn ở thời khắc then chốt rút lui kịp thời, quay người đi nghiên cứu.

Dựa vào mức độ ưu tú của người ta, tìm đối tượng còn cần phải chọn người đảm

đang giỏi giang sao?

Đương nhiên chỉ cần chọn người mình thích là được rồi!

Trời ơi, giờ nghĩ lại những lời đã nói trước đây chỉ muốn tự tát mình hai cái, lúc

đó sao lại nói ra được những lời đó chứ?

Mấy người mặt xanh mặt trắng, xấu hổ đến mức tay chân đều không biết đặt vào

đâu, hoàn toàn không dám đối diện ánh mắt với Lục Thành Châu.

Lục Thành Châu cũng không so đo với bọn họ, bình thản gật đầu với mấy người,

rồi dẫn Tô Đào rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.