Nghe đến ba chữ “vị hôn thê”, trái tim Tô Đào chợt thắt lại, đánh rơi tõm xuống.
Nhưng trên mặt cô vẫn giữ vẻ trấn tĩnh, mím môi, bình thản nhìn Chu Mạn Lệ.
Chu Mạn Lệ tưởng cô không tin, liền lấy ra mấy tấm ảnh, đưa cho cô xem.
“Tôi với Thành Châu là thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu. Tấm này chụp lúc
chúng tôi du học ở Liên Xô, hai đứa cùng ở Liên Xô hai năm, anh ấy học vật lý, tôi
học âm nhạc, lúc đó tôi ăn không quen đồ Tây, cuối tuần nào anh ấy cũng tự tay
xuống bếp nấu đồ Trung cho tôi cải thiện”
“Tấm này là Thành Châu tổ chức sinh nhật cho tôi, năm nào sinh nhật tôi, anh ấy
cũng tặng tôi một món quà tự tay làm, cô thấy bức tượng gỗ con dê trong ảnh
không, tôi tuổi Mùi, anh ấy tự tay khắc cho tôi đấy”
“Tấm cuối này là hai nhà chúng tôi cùng ăn cơm, lúc đó đang bàn chuyện đính
hôn của chúng tôi”
Nhìn những bức ảnh này, trái tim Tô Đào lại một lần nữa chìm sâu xuống, nặng
trĩu.
Thời đại này còn chưa có photoshop, vậy nên ảnh chắc chắn là thật.
Ngón tay cô vô thức siết chặt vạt áo, một chút chua xót và hổ thẹn từ từ trào lên.
Thì ra Lục Thành Châu đã có vị hôn thê rồi, ở thời đại này có thể đi du học nước
ngoài, lại còn vào được Bộ Ngoại tuyên, gia thế thế nào không cần nói cũng rõ,
đằng nào cũng môn đăng hộ đối với Lục Thành Châu.
Còn hành vi giả làm người yêu của cô, chẳng phải chẳng khác gì tiểu tam sao?
Điều Tô Đào khinh bỉ nhất chính là tiểu tam.
Cô ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, mở miệng: “Đồng chí Chu, Lục Thành Châu khi
quen biết tôi, chưa từng nói anh ấy có vị hôn thê, hơn nữa đồng nghiệp đơn vị
của anh ấy cũng xác nhận trước đây ở đơn vị anh ấy vẫn luôn độc thân”
Chu Mạn Lệ trên đường tới đã soạn lời rồi, trấn tĩnh nói: “Đó là Thành Châu có
khó xử riêng”
“Công việc anh ấy làm đặc thù, anh ấy sợ tôi bị gián điệp lợi dụng để uy hiếp
anh ấy, để bảo vệ tôi, nên đối ngoại không công khai quan hệ của chúng tôi. Nếu
không phải anh ấy bất ngờ mất trí, năm nay chúng tôi đã tính kết hôn rồi”
Chu Mạn Lệ giả vờ thương tâm, dừng một chút, tiếp tục: “Không giấu gì cô, Thành
Châu bây giờ đã lên chuyên cơ về Kinh Bắc rồi, tôi đặc biệt ở lại, chính là để xử lý
chuyện giữa cô và anh ấy”
Lục Thành Châu về Kinh Bắc rồi?
Tin tức này lần nữa làm Tô Đào sửng sốt, trái tim đau thắt lại.
Cô không tin, quay đầu nhìn vào trong phòng bệnh, hành lý của Lục Thành Châu
dưới giường quả thật đã biến mất.
Lục Thành Châu lại không một lời từ biệt đã rời đi.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Tô Đào chợt dâng lên một nỗi chua xót, như có ai
nắm chặt trái tim cô nhúng vào nước chanh, vị chua ấy từ tim xông lên cổ họng,
xộc lên khóe mắt, lan cả đến khoang mũi, khẽ đau nhói.
Vậy là anh ấy đã hồi phục trí nhớ rồi sao?
Biết được thực ra cô vẫn luôn lừa dối anh ấy?
Không!
Không thể nào!
Nếu anh ấy hồi phục trí nhớ, đã không để Chu Mạn Lệ tới tìm cô, cô chỉ là kẻ lừa
đảo, trực tiếp để công an bắt cô đi không phải xong rồi sao?
Tô Đào gắng gượng kìm nén những cảm xúc đang trào dâng, lặng lẽ nhìn Chu
Mạn Lệ, chờ đợi phần tiếp theo.
Chu Mạn Lệ cũng đang thận trọng quan sát biểu cảm của Tô Đào.
Thấy cô không nói gì, tiếp tục: “Thành Châu thực ra cũng quên mất tôi, nhưng sau
khi biết thân phận của tôi, vẫn quyết định tiếp tục thực hiện hôn ước của chúng
tôi, tôi cũng quyết định không đi sâu vào chuyện giữa anh ấy và cô. Chỉ là”
“Anh ấy không biết phải đối mặt với cô thế nào, anh ấy rất cảm ơn sự chăm sóc
của cô mấy ngày qua, hy vọng cô có thể tìm được hạnh phúc thực sự thuộc về
mình, đây là thứ anh ấy nhờ tôi chuyển cho cô”
Giọng Chu Mạn Lệ ung dung đĩnh đạc, bịa chuyện như thật, lấy ra một phong bì
đưa cho Tô Đào.
Tô Đào tiếp nhận phong bì mở ra xem, bên trong lại là hai trăm tệ cùng một ít tem
lương, tem đường các loại.
lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-37-tam-biet-nhauhtml]
Điều này quả nhiên rất phù hợp với phong cách của Lục Thành Châu, luôn rất hào
phóng trong chuyện tiền nong, tem phiếu.
Nếu như trước đó Tô Đào chỉ tin lời Chu Mạn Lệ tám phần, thì bây giờ thêm
những tiền phiếu này, cô đã xác định, Lục Thành Châu thực sự đã rời đi rồi.
Chỉ là trước khi đi vẫn chưa hồi phục trí nhớ, không biết cô là kẻ lừa đảo, ngược
lại vì đã chọn Chu Mạn Lệ mà không chọn cô, cảm thấy có chút áy náy, nên để lại
cho cô chút tiền phiếu như bồi thường.
Trái tim Tô Đào chua xót nghẹn ngào.
Khó tả thành lời.
Nhưng đã Lục Thành Châu có vị hôn thê, Tô Đào cũng không thèm làm tiểu tam.
“Đồng chí Chu, ý của anh ấy tôi hiểu rồi, tôi sẽ không quấn lấy anh ấy, vậy mọi
người từ đây chia tay nhau đi”
Tô Đào không từ chối, trực tiếp nhận lấy tiền phiếu.
Bây giờ không phải lúc giữ khí tiết, bản thân cô vốn không có nguồn thu nhập,
nếu trên người lại không có chút tiền phiếu làm chỗ dựa, cuộc sống tương lai có
thể tưởng tượng được.
Ít nhất trước khi tìm được kế sinh nhai, cô cần những thứ này.
Nhận tiền xong, Tô Đào bắt đầu vào phòng thu dọn đồ đạc của mình.
Chu Mạn Lệ thấy cô không hề gây chuyện, không ồn ào, chỉ lấy tiền rồi đi, trái tim
đang treo lơ lửng cũng buông xuống, đứng một bên chờ cô thu dọn.
Đồ của Tô Đào không nhiều, chỉ vài bộ quần áo, cùng những thứ vệ sinh cá nhân
như khăn mặt, chậu rửa. vốn định mang theo hai cái gối kia, nhưng Lục Thành
Châu không còn, một mình cô xách không nổi nhiều đồ thế.
Tô Đào bực bội cắn môi dưới, sao lại nhớ đến anh ấy rồi.
Cô căn bản không phải là người yêu của anh ấy, diễn vài ngày đừng để thật sự
nhập vai rồi.
Tô Đào lắc đầu, thu lại dòng suy nghĩ, nhanh chóng ném những thứ còn lại vào túi
hành lý.
Cuối cùng, khi bước ra khỏi cửa phòng, Tô Đào vẫn không nhịn được dừng bước,
quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy hai chiếc giường trống trơn, tối qua hai người còn nằm trên đó ngủ, cô
còn ôm cánh tay Lục Thành Châu, ngọt ngào hạnh phúc, thậm chí từng nghĩ sẽ
cứ ở bên anh ấy mà sống qua ngày.
Quả nhiên, giả dối vẫn là giả dối.
Sớm muộn cũng có ngày bị vạch trần.
Thực ra bây giờ đã là cách chia tay thể diện nhất rồi.
Cô vẫn còn sống, trong tay có tiền, cũng không bị bắt đi ngồi tù.
Còn gì không mãn nguyện nữa chứ?
Tô Đào hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, không còn lưu luyến gì nữa, bước ra
ngoài.
Tạm biệt, Lục Thành Châu.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
•
Viện Nghiên cứu Quân sự tỉnh.
Đồng chí về phục mệnh tìm đến Lục Thành Châu: “Tổng công trình sư Lục, lời
anh nhờ tôi chuyển đạt tôi đã nói với người yêu của anh rồi, người yêu của anh
nói, để anh yên tâm công tác, cô ấy đợi anh trở về”
“Tốt, vất vả rồi” Lục Thành Châu gật đầu, sắc mặt căng thẳng cả buổi chiều cuối
cùng cũng giãn ra được vài phần.
Trước khi đi, anh đặc biệt kiểm tra lại phòng một lần, đảm bảo sẽ không còn con
rết nào xuất hiện nữa, hơn nữa lại còn nhờ người phun chút thuốc diệt côn
trùng vào phòng, mấy ngày này cô ấy hẳn có thể yên tâm ngủ một giấc ngon.
Nghĩ đến cảnh tối qua cô ấy sợ đến mắt lệ nhòa nhạt, lao vào lòng anh, yết hầu
Lục Thành Châu lăn một cái, vô thức miết đầu ngón tay, như thể vẫn còn vương
vấn cảm giác mềm mại ấm áp ở một chỗ nào đó trên người cô ấy.
Thu hồi dòng suy nghĩ, Lục Thành Châu tiếp tục cầm bút lên, vẽ trên bản vẽ.
Cố gắng sớm kết thúc, sớm trở về bên cô ấy.