Đợi cả hai ngã xuống, Mộ Chiêu Dã bước vào, phất tay áo, thu tất cả của hồi môn
vốn dĩ thuộc về nàng vào không gian.
Chỉ riêng chỗ này đã có hơn mười hòm châu báu, đủ cho nàng ăn uống nửa đời
người.
Ngay sau đó, nàng lại đi đến kho chứa của Mộ phủ. Tất cả lính canh bên ngoài
đều bị nàng một chiêu đánh ngất.
Ổ khóa bằng đồng dày như cổ tay thời cổ đại, đối với nàng mà nói, mở ra chẳng
tốn chút sức lực nào.
Trong kho chứa là nơi cất giữ tất cả gia sản của Mộ gia, có tranh chữ, có đồ ngọc
điêu khắc, mười mấy hòm vải vóc quý giá, bạc, và cả vàng.
So sánh này, một trăm cái kho của Vương phủ cũng không bằng kho của vị Hộ Bộ
Thượng Thư này.
Thời gian có hạn, Mộ Chiêu Dã nhanh chóng thu tất cả những thứ này vào không
gian.
Rời khỏi kho, nàng lấy một chai cồn lớn từ không gian, ném vào bên trong, sau đó
châm lửa.
Kho chứa của Mộ phủ là mạng sống của Mộ Vi Hành. Vừa nghe thấy động tĩnh,
ông ta lập tức chạy ra khỏi thư phòng.
Chân bước lảo đảo, hai tay đập vào đùi: “Người đâu, cứu hỏa, cứu hỏa!”
Mộ phủ đại loạn, Mộ Chiêu Dã thừa lúc Mộ Vi Hành đi cứu hỏa, nàng lẻn vào thư
phòng. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, nàng nhanh chóng tìm thấy
cuốn sổ tham ô của Mộ Vi Hành trong thư phòng.
Nàng cất nó vào không gian, sau đó làm một cuộc đại thanh tẩy mọi thứ có giá trị
của Mộ phủ, tất cả trang sức, ngay cả hoa tai Mộ Dao đang đeo trên người, cũng
bị nàng lấy đi.
Ngày mai phải đi lưu đày đến nơi man hoang, sao có thể bỏ qua Quốc khố của
Đại Thịnh quốc chứ.
Đoạt được một con ngựa từ Mộ phủ, nàng cưỡi ngựa đi thẳng đến Hoàng cung.
Ngoài cổng cung, nàng đánh ngất một tên thị vệ, lột sạch y phục trên người
hắn.
Thị vệ có lệnh bài, đêm đen gió lớn, Mộ Chiêu Dã dùng lệnh bài trà trộn vào
Hoàng cung.
Nàng chỉ đến Hoàng cung một lần, dựa vào ký ức, nàng cũng không biết Quốc
khố nằm ở đâu.
Nàng mặc kệ, bất cứ cung điện nào không người trông coi, có đồ vật gì, nàng đều
thu hết.
Nàng còn đi dạo một vòng hậu cung, lợi dụng khả năng tiến vào không gian, né
tránh người hầu, trộm luôn cả tiểu khố phòng của mấy vị phi tử.
Ở tiền viện, nàng không rõ mình đã đi đến đâu, tùy tiện bước vào một cung điện,
bên trong chỉ có hai ngọn đèn, trông giống như một điện phụ.
Trong điện phụ có một người đang quỳ gối. Mộ Chiêu Dã tự cho rằng mình trốn
rất kỹ, nhưng vẫn bị người kia quay đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía nàng.
Người này?
Đây chẳng phải là tân hôn phu quân, người đã cùng nàng có da thịt chi thân tối
nay sao?
chàng bị phạt quỳ trong cung điện này. Chờ tin tức lão Vương gia phản quốc
thông địch tới, sẽ bị tên Hoàng đế đê tiện kia đánh cho một trận.
Hiện tại, Mộ Chiêu Dã nhìn chàng, thấy chàng vẫn chưa chịu hình phạt.
Không kịp quản nhiều đến thế, thấy trong điện phụ không có người, nàng chạy
nhanh tới.
“Bùi Thận Tu, chàng có biết Quốc khố nằm ở vị trí nào không?”
Bùi Thận Tu ngước mắt nhìn người đang mặc y phục thị vệ cổng cung, mặc dù Mộ
Chiêu Dã đã cố gắng ngụy trang thành nam nhân, chàng vẫn nhận ra nàng ngay
lập tức.
“Mộ Chiêu Dã, sao nàng lại ở trong Hoàng cung?”
Rõ ràng chiều nay hai người mới bái đường, chàng tự tay đưa nàng vào động
phòng, giờ nữ nhân này lại xuất hiện trong Hoàng cung.
“Chàng đừng bận tâm ta làm sao ở đây. Vương phủ của chàng đang bị Cấm quân
bao vây, hiển nhiên là sắp xảy ra chuyện lớn”
Nói rồi, nàng từ không gian lấy ra mấy viên hộ tâm hoàn, đổ ra và đưa cho Bùi
Thận Tu.
“Mau uống viên thuốc này đi, bất luận chàng bị đánh thành ra sao, nó cũng
có thể giữ lại tính mạng chàng”
Bùi Thận Tu liếc nhìn Mộ Chiêu Dã. Nàng dường như đã biết chuyện gì đó,
chuyến đi đến Hoàng cung này chắc chắn không phải cố ý hãm hại chàng.
chàng nuốt viên thuốc Mộ Chiêu Dã đưa xuống, không màng nàng muốn làm
gì, cứ thế thuật lại vị trí Quốc khố cho nàng biết.
Biết được vị trí, Mộ Chiêu Dã dễ dàng hành động hơn nhiều. Nàng đứng dậy nói
với Bùi Thận Tu.
“Chàng phải sống sót!”
giang-son/chuong-3-don-sach-kho-cua-ke-thuhtml]
Nói xong, nàng rời đi, một mạch tránh né lính tuần tra, tìm đến Quốc khố, dùng
độc làm mê man toàn bộ lính canh Quốc khố.
Nàng dễ dàng tiến vào Quốc khố, bên trong cái gì cũng có, toàn là vật phẩm quý
giá bậc nhất, tiền tài, vàng, bạc, mã não.
Mộ Chiêu Dã dùng ý niệm, chỉ trong vòng một chén trà, đã chuyển toàn bộ đồ vật
trong Quốc khố đi sạch.
Để coi như là báo đáp, nàng đã để lại cuốn sổ tham ô của Mộ Vi Hành cho Hoàng
đế.
Đường lưu đày gian khổ, nàng một mình gánh vác, sao có thể để người Mộ phủ
giẫm lên nàng mà hưởng phúc?
Khi đi ngang qua Ngự thư phòng, nàng cũng thu hết tất cả bánh ngọt, cùng với
gạo và mì bên trong.
Không gian của nàng có chức năng giữ tươi, thực phẩm căn bản không thể bị
hỏng.
Trong Hoàng cung, nơi nào nàng đi qua, nơi đó đều bị càn quét sạch sẽ, không
một ngoại lệ.
Trở lại ngoài tường Bùi phủ, Mộ Chiêu Dã nhìn thấy Chỉ huy sứ Cấm quân đang
ôm hạ thân, đau đớn co quắp ở góc tường.
Tên này, không nên, tuyệt đối không nên tới trêu chọc nàng, còn xé hưu thư, hủy
hoại tự do của nàng!
Nàng trèo tường, quay về tân phòng, thay lại y phục cũ, cất dạ hành y vào không
gian.
Nàng tiến vào không gian của mình, nơi đã đầy ắp. Nàng chỉ cần nhớ thứ gì, đều
có thể dùng ý niệm gọi thứ đó ra.
Nàng đi đến vị trí cất cồn, vừa nãy nàng đã lấy cồn ra đốt kho của Mộ phủ, giờ
lượng cồn đã lấy lại tự động được lấp đầy.
Chức năng này trước đây không có. Để chứng minh thật giả, nàng lấy khẩu
súng lục của mình ra, trong hộp súng lại tự động bổ sung một khẩu súng lục
y hệt.
Mộ Chiêu Dã mừng rỡ khôn xiết. Không gian có thể tự động bổ sung hàng hóa,
vậy thì đạn dược phòng thân của nàng có thể lấy mãi không hết.
Ngoài tân phòng có tiếng gõ cửa, Mộ Chiêu Dã rùng mình, ra khỏi không gian, nói
với người bên ngoài.
“Mời vào!”
Cánh cửa tân phòng mở ra, bước vào là một nữ tử chừng hai mươi ba, hai mươi
tư tuổi. Nữ tử này Mộ Chiêu Dã từng gặp ở yến tiệc trong cung.
Nàng ta là chính thê của đại ca Bùi Thận Tu, Bùi Hiếu Trì, cũng là tẩu tẩu hiện tại
của nàng, Lục Tê Ngô.
“Muội muội, muội vẫn chưa dùng bữa tối, ta mang một chút thức ăn từ yến tiệc
Vương phủ qua đây. Muội mau ăn đi, phải ăn cho no bụng”
Lục Tê Ngô hiểu rõ những chuyện sắp xảy ra với Vương phủ. Nàng đã mất trượng
phu nửa năm trước, gia công (cha chồng) lại vi phạm thánh chỉ, dẫn đến biên
quan bị địch xâm nhập.
Hôm nay, tân hôn Bùi Thận Tu bị triệu vào cung, kết cục của Bùi phủ đã không thể
thay đổi được.
Còn Mộ Chiêu Dã, người duy nhất có thể trốn thoát, hưu thư cũng bị Cấm quân
xé nát. Đây đúng là số phận.
“Đại tẩu, các vị đã dùng bữa chưa?”
Biết chuyện gì sắp xảy ra, Mộ Chiêu Dã liền ăn ngấu nghiến những món ăn Lục
Tê Ngô mang đến.
Ngoài thức ăn trên yến tiệc, lòng họ đang rối bời, người hầu trong nhà cũng tự bỏ
trốn, đồ đạc trong nhà bị trộm hết, họ cũng không còn tâm trí để lo lắng.
“Mẫu thân và chúng ta đều đã dùng bữa rồi. Muội cũng ăn nhanh đi, ăn xong còn
nghỉ ngơi”
Lục Tê Ngô không nói cho Mộ Chiêu Dã biết Bùi phủ sắp bị tịch biên. Đồng cảnh
ngộ là nữ nhân, nàng khá thương xót Mộ Chiêu Dã.
Ngày tân hôn đầu tiên, lại gặp phải chuyện như vậy.
“Ta biết rồi. Đại tẩu về cũng phải ngủ một giấc thật ngon”
Lục Tê Ngô cười khổ, xảy ra chuyện thế này, làm sao họ có thể ngủ yên được.
Đêm nay đã định trước là một đêm trắng.
Không chỉ Bùi phủ, Mộ phủ cũng chẳng còn gì. Mộ Vi Hành tức đến hộc ra một
ngụm máu.
Còn Hoàng cung thì xảy ra chuyện bị trộm, Quốc khố thậm chí không còn một
đồng xu nào.
Hoàng đế hạ lệnh đi tìm cho ra kẻ trộm, nhưng dù vậy, hắn cũng không quên xử lý
Bùi Thận Tu.
Nhận được tin Bùi Uyên thông địch phản quốc, hắn ra lệnh trừng phạt Bùi Thận
Tu một trận, đánh đến khi chàng hôn mê bất tỉnh.