Ngay khi Hà mẫu đang nhíu mày lo lắng, sốt ruột vạn phần, Tô Đào đã bước ra:
“Cháu là nhóm máu AB, lấy máu của cháu đi”
Bác sĩ liếc nhìn thân hình nhỏ bé của Tô Đào, “Ít nhất phải lấy 400cc, cháu chịu
nổi không?”
Không chịu nổi cũng phải chịu, Tô Đào xắn tay áo, kiên định gật đầu: “Được, lấy
đi”
“Tiểu Tô, cảm ơn, cảm ơn cháu…” Hà mẫu cảm động đến mức liên tục cúi đầu
cảm tạ Tô Đào, trong lòng áy náy khôn nguôi, đó là những 400cc máu đấy.
Sau khi lấy xong 400cc, Tô Đào chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mắt tối sầm lại,
đôi môi vốn anh hồng giờ không còn chút máu nào.
“Mẹ nuôi, con nằm nghỉ một lát nhé” Tô Đào nói xong câu này, yếu ớt nhắm mắt
lại.
“Tiểu Tô, mẹ nuôi đi mua chút đồ ăn cho con, con cố lên nhé” Hà mẫu vội vàng
chạy ra ngoài, đến cửa hàng quốc doanh gần nhất mua 4 cái bánh bao nhân thịt,
hai quả trứng, còn mua thêm một bát cháo.
Quay lại bệnh viện, Hà mẫu đỡ Tô Đào dậy ăn đồ, phía phòng mổ, Hà Mỹ Quyên
cũng được đẩy ra.
Người vẫn còn hôn mê.
Bác sĩ nhìn Tô Đào đang ăn đồ, nói với Hà mẫu: “Cứu được rồi, sau này nhớ cảm
ơn thật tốt đồng chí hiến máu nhé, không thì hôm nay thần tiên cũng không cứu
nổi con gái của bác”
“Vâng, vâng!” Hà mẫu gật đầu, “Người hiến máu là con gái nuôi của tôi. Bác sĩ
ơi…”
“Con gái tôi sau này… liệu có thể sinh con bình thường được không?”
Hà mẫu xoa xoa tay, cẩn thận nhìn bác sĩ.
Bác sĩ chống tay vào túi, quở trách: “Bây giờ mới biết lo, con gái nhà người ta
chưa kết hôn, đã làm chuyện kia với đàn ông, các vị làm cha mẹ cũng không quản
giáo cho tốt. Sau này đừng bao giờ đi làm cái loại phẫu thuật đó nữa, hại thân thể
lắm, lần này may mà còn trẻ, thể chất còn khá, lại được đưa đến kịp thời, không
thì mạng còn chẳng giữ được, bác còn nghĩ đến chuyện sinh con, hả”
Hà mẫu xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn cẩn thận phân tích lời của bác sĩ, “Ý bác sĩ là
con gái tôi vẫn có thể sinh sản bình thường?”
Bác sĩ hà tiện ném ra một tiếng “Ừm”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hà mẫu cuối cùng cũng yên tâm, nhanh chóng lấy từ trong túi ra một phong bì đã
chuẩn bị sẵn: “Bác sĩ vừa giáo huấn rất đúng, con cái ra nông nỗi này, chúng tôi
làm phụ huynh phải chịu trách nhiệm chính. Thực ra con gái tôi cũng bị tên khốn
lừa gạt, con bé còn trẻ, đường đời còn dài, cũng hy vọng bác sĩ có thể xem xét
điểm này mà giúp đỡ con bé”
Còn giúp thế nào, mọi người đều hiểu ngầm.
Chuyện này mà lộ ra ngoài thì không vẻ vang gì, đương nhiên càng ít người biết
càng tốt.
Nhìn phong bì khá dày đó, cuối cùng bác sĩ không từ chối, tiếp nhận nó.
Hà mẫu thở phào nhẹ nhõm.
Hai người hiểu ý nhau mà chia tay.
Bác sĩ quay người đi chào hỏi hai y tá vừa cùng cấp cứu, loại chuyện này chỉ bịt
miệng một người là chưa đủ.
Hà Mỹ Quyên vẫn chưa tỉnh, Tô Đào sau khi ăn xong thì dựa vào giường nghỉ
ngơi.
“Tiểu Tô, mẹ nuôi đã thỏa thuận xong với bác sĩ rồi. Con cảm thấy thế nào? Đỡ
hơn chưa? Còn chóng mặt không?”
“Không chóng mặt nữa rồi mẹ nuôi, đỡ nhiều rồi”
Hà mẫu nắm tay Tô Đào: “Hôm nay thật sự may có cháu tiểu Tô, cháu đã cứu Mỹ
Quyên nhà ta hai lần rồi. Mẹ nuôi không biết phải cảm ơn cháu thế nào”
Tô Đào lắc đầu: “Mẹ nuôi, mẹ không phải đi báo với bố nuôi sao? Mẹ đi trước đi,
phía Mỹ Quyên con sẽ trông giúp”
Một mình Hà mẫu thật sự không xoay xở nổi, phía đơn vị còn phải về báo cáo một
tiếng: “Vậy làm phiền cháu rồi tiểu Tô, mẹ sẽ cố gắng quay lại sớm”
Từ bệnh viện đi ra, Hà mẫu trước tiên đến nhà máy thực phẩm tìm chồng là Hà
Kiến Hoa.
Gặp mặt nói rõ tình hình, Hà Kiến Hoa dặn dò người dưới quyền một tiếng, liền
chuẩn bị đến bệnh viện.
Ai ngờ vừa từ phân xưởng bước ra, lại đụng phải Lý Vệ Dân ở phân xưởng nấu
rượu.
Lý Vệ Dân vừa nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai vợ chồng họ Hà, lập tức nắm lấy
cơ hội lớn tiếng nói:
“Ôi, giờ làm việc, Hà chủ nhiệm vội vã thế này chuẩn bị đi đâu đấy?”
Vốn dĩ Hà Kiến Hoa có thể đi một cách âm thầm, hơn nữa bình thường ai gặp
chuyện gia đình, chỉ cần bàn giao với đồng nghiệp, giữa giờ ra ngoài xử lý một
chút, căn bản không có gì lạ.
Nhưng không ngờ trùng hợp ở chỗ, Hà Kiến Hoa và Lý Vệ Dân đang tranh giành
vị trí phó giám đốc.
Tiếng hô lớn này, đã đẩy chuyện nhỏ thành to.
Không ít công nhân viên lập tức nhìn về phía này.
Hà Kiến Hoa đang lo lắng chuyện con gái, không muốn vướng víu: “Nhà tôi có
chút việc”
Lý Vệ Hoa không buông tha: “Việc gì quan trọng hơn công việc? Vợ anh không
phải xin phép được sao, nhất định phải hai vợ chồng cùng đi xử lý à?”
Hà Kiến Hoa đương nhiên không thể đem chuyện con gái nhập viện ra ngoài mặt,
nhẫn nhịn nói: “Tôi sẽ xin phép giám đốc”
Lý Vệ Dân cười khẽ: “Nhà ai mà chả có chút việc, mấy ngày nay nhiệm vụ sản
xuất nặng thế, hôm qua phân xưởng các anh mới gây ra sự cố sản xuất nghiêm
trọng, anh làm lãnh đạo hôm nay không trực tiếp trông coi, lát nữa lại để bánh mì
lên men quá độ, nhà nước có giàu đến mấy cũng không chịu nổi các anh phá
phách thế này đâu!”
“Anh!” Hà Kiến Hoa tức đỏ mặt, ngay lúc này có người hô lên, “Giám đốc Tạ đến
rồi!”
“Chuyện gì thế?” Giám đốc Tạ sắc mặt nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng.
Hà Kiến Hoa còn chưa mở miệng, Lý Vệ Dân đã nói trước: “Giám đốc Tạ, Hà chủ
nhiệm giờ làm việc chuẩn bị trốn đi cùng vợ ra ngoài, bị tôi bắt quả tang!” “Không
phải thế đâu, giám đốc Tạ, nhà tôi có chút việc gấp, với lại tôi cũng chuẩn bị xin
phép giám đốc” Hà Kiến Hoa giải thích, âm thầm liếc Lý Vệ Dân một cái.
lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-41-khong-ve-vanghtml]
Lý Vệ Dân đắc ý nói: “Đó là bị tôi bắt được anh mới nói xin phép, nếu tôi không
bắt được, anh đã cùng vợ đi mất rồi. Anh là chủ nhiệm phân xưởng mà dẫn đầu
không tuân thủ quy định, chả trách nhân viên dưới quyền anh, giờ làm việc thì
người đi lén đi đại tiện, người đan len thì đan len, té ra đều là học theo anh,
thượng lương bất chính hạ lương oai”
Nghe câu này, công nhân phân xưởng nấu rượu lập tức như nhận được ám hiệu,
“Đúng đấy, phân xưởng bánh kẹo của họ kỷ luật hỗn loạn lâu rồi, giờ làm việc
muốn đi là đi, muốn lướt sóng thì lướt sóng, khiến chúng tôi ở phân xưởng nấu
rượu ngày nào cũng cần cẩn tận tụy trông như kẻ ngốc”
“Mỗi lần hỏi thì nói là xin phép rồi, đến cuối tháng phát lương lại chẳng thấy trừ
tiền họ, mọi người đều lãnh lương như nhau, tại sao họ có thể lướt sóng lười
biếng, hôm nay có việc này, ngày mai có việc kia, ngày ngày sao mà nhiều chuyện
thế?”
“Nhiều lắm thì sau này chúng tôi cũng học theo, ai mà chả có việc, thay nhau xin
phép”
…
“Được rồi, mọi người nói ít vài câu đi” Giám đốc Tạ cuối cùng lên tiếng, quay đầu
nhìn Hà Kiến Hoa, “Đi theo tôi đến văn phòng”
Văn phòng giám đốc.
Hà Kiến Hoa một lòng lo lắng con gái, mở miệng vẫn xin phép: “Giám đốc Tạ, nhà
tôi thật sự có chút việc, tôi phải nhanh chóng về xử lý, trừ lương tôi cũng được,
chỉ hy vọng giám đốc có thể phê chuẩn”
Giám đốc Tạ thất vọng nói: “Có việc gì mà anh nhất định phải xin phép trong thời
gian này? Anh không nghe những công nhân viên ngoài kia nói gì sao? Họ đang
theo dõi bên ngoài đấy, hôm nay anh mà đi, sau này anh còn làm sao phục chúng,
làm sao quản người dưới quyền?”
Hà Kiến Hoa là khó nói thành lời.
Lẽ nào nói con gái bị người ta làm cho có bầu, lúc đi phá thai thì băng huyết,
giờ đang nằm viện sao?
Không những không thể nói, ngay cả việc con gái đang ở bệnh viện cũng không
thể tiết lộ.
Nhỡ bị Lý Vệ Dân kia đánh hơi thấy manh mối, nhất định sẽ tuyên truyền rộng
rãi, lúc đó thanh danh con gái sẽ hỏng hết.
“Giám đốc, tôi biết mình đang làm gì”
Giám đốc Tạ không vui: “Hả, tôi xem anh chẳng biết gì, anh mau đi đi”
Vốn dĩ trong lòng ông ta ưu ái nhân tuyển phó giám đốc là Hà Kiến Hoa, cũng
muốn đề bạt anh ta, kết quả, thôi, bỏ đi.
Hà Kiến Hoa không quản được nhiều như vậy, anh biết lần này đi chắc là không
có duyên với vị trí phó giám đốc rồi, đây cũng là mục đích của Lý Vệ Dân hôm
nay, muốn bắt thóp anh để đả kích, nhưng con gái quan trọng hơn công việc, hơn
nữa hiện tại còn có hai đứa con gái cần anh, anh nhất định phải đi.
Tuy nhiên, trước khi đi, anh đột nhiên nhớ ra.
“Giám đốc, có thể cùng giám đốc thương lượng một chuyện được không?” Hà
Kiến Hoa gãi đầu, ngại ngùng nói.
Giám đốc Tạ trừng mắt nhìn anh, “Gì?”
Hà Kiến Hoa: “Cái đó, tôi nhớ nhà giám đốc hình như có một củ nhân sâm Trường
Bạch Sơn?”
Giám đốc Tạ mắt trừng to hơn, còn muốn cướp nhân sâm của ông ta? Hà Kiến
Hoa cười nịnh: “Giám đốc đừng hiểu lầm, là thế này, dạo gần đây tôi nhận một
đứa con gái nuôi, hôm nay nó thấy nguy hiểm xông vào cứu người, hiến cho
người khác 400cc máu, cái đó, con bé gái ấy, không cha không mẹ một cô nhi,
thân thế thật sự đáng thương, tôi nghĩ, nhân sâm nhà giám đốc có thể cắt một lát
nhỏ bán cho tôi không? Tôi mua về bồi bổ khí huyết cho đứa bé”
“Hôm nay anh xin phép là vì con gái nuôi đó của anh?”
Hà Kiến Hoa gật đầu: “Đúng vậy, giám đốc xem có thể…”
“Đi nói với chị nhà tôi đi” Giám đốc Tạ buông lỏng.
Hà Kiến Hoa biết, vậy là việc này không vấn đề gì rồi, liên tục gật đầu cúi người:
“Cảm ơn giám đốc, cảm ơn!”
“Mau đi, đóng cửa lại cho tôi!”
Đi ra khỏi văn phòng giám đốc, Hà Kiến Hoa chuẩn bị đi hội hợp với vợ. Nghĩ lát
nữa trước tiên từ nhà giám đốc xin một lát nhân sâm, mua gà về hầm canh nhân
sâm cho Tô Đào bồi bổ, một phút hiến mất 400cc máu, đừng nói là nữ đồng chí,
ngay cả một nam đồng chí cũng không chịu nổi.
Còn con gái nhà mình, anh vừa lo lại vừa có chút tức.
Con bé chết tiệt này có thai, chuyện lớn thế mà không nói với người nhà, tự
mình lén đi phá thai, may mà Tô Đào linh hoạt, không thì mạng lại mất ở phòng
khám chui rồi, lát nữa về nhất định phải giáo huấn thật kỹ!
Hà Kiến Hoa một đường lo lắng, xui xẻo thay nửa đường lại đụng phải mấy công
nhân phân xưởng nấu rượu đang bàn tán xì xào.
“Lý chủ nhiệm chúng ta lần này vị trí phó giám đốc chắc chắn ổn rồi. Đến lúc đó
công nhân chúng ta phân xưởng cũng được hưởng phước theo. Lý chủ nhiệm là
người chúng ta đề cử lên, phân phòng à, các loại phúc lợi à, chẳng lẽ lại không
thiên vị chúng ta”
“Ngày tốt của chúng ta sắp đến rồi! Bọn ở phân xưởng bánh kẹo cứ chờ bị phê
bình đi!”
“Nhỡ vẫn là Hà chủ nhiệm đảm nhiệm phó giám đốc thì sao?”
“Sao có thể, hôm qua phân xưởng bánh kẹo của họ mới gây họa, hôm nay chủ
nhiệm của họ lại bị bắt thóp chuyện xin phép, hai việc cộng lại, tuyệt đối không
thể lên chức. Trừ phi à—”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi phân xưởng họ nghiên cứu ra một loại bánh kẹo mới, bán chạy nổ toàn
tỉnh. Nhưng điều này tuyệt đối không thể xảy ra, anh xem phân xưởng bánh kẹo
của họ mấy năm nay toàn ăn mòn, có thể nghiên cứu ra bánh kẹo hương vị mới
thì đã nghiên cứu rồi, còn đợi đến bây giờ?”
“…”
Tai không nghe là tịnh, Hà Kiến Hoa lo việc con gái, tránh xa những người bàn tán
xì xào này, nhanh chóng rời đi.
•
Viện nghiên cứu quân sự cấp tỉnh.
Lục Thành Châu hai ngày đã hoàn thành tiến độ của một tuần.
Trước ánh mắt sửng sốt của một loạt đồng nghiệp, đem đồ vật giao cho viện
trưởng, chuẩn bị thu dọn đồ đạc trở về bệnh viện quân khu.