Nghe tới đây, người phụ nữ ở giường dưới cũng hiểu ra, con trai mình đã cho con
trai người khác ăn thứ gì đó khiến hắn bị nghẹn, phụ huynh người ta tìm tới cửa
rồi, mà nhìn sắc mặt đau đớn của đứa trẻ kia, vạn nhất lỡ xảy ra chuyện mạng
người thì nhà cô ta đâu có gánh nổi trách nhiệm này!
Sắc mặt người phụ nữ giường dưới hơi biến đổi, lập tức cũng giơ tay chỉ về phía
Tô Đào, nói với người phụ nữ tìm tới cửa: “Đúng vậy, viên kẹo làm con cô bị
nghẹn là do cô ta đưa, nhà chúng tôi hoàn cảnh khó khăn như thế này lấy đâu có
kẹo dư cho người khác ăn, cô muốn tìm thì tìm cô ta, liên quan gì tới con trai tôi?”
Vốn đang đứng bên cạnh “ăn dưa”, Tô Đào kinh ngạc nhìn về phía đôi mẹ con đối
diện cùng giơ tay chỉ về phía mình, có câu nói sao ấy nhỉ, người ngồi trong nhà,
vạ từ trên trời rơi xuống!
Hôm nay coi như thân chứng trải qua một bản hiện thực của chuyện Người Nông
Dân Và Con Rắn.
“Các người còn có biết đạo lý chút nào không? Kẹo là tôi đưa không sai, nhưng
tôi đâu có bảo con nhà người đút kẹo vào miệng người khác, càng không bảo hắn
làm đứa trẻ nhà người bị nghẹn!”
Người phụ nữ giường dưới không phục, cao giọng the thé: “Nếu không phải viên
kẹo của cô, đứa trẻ kia sao có thể bị nghẹn? Lúc cô đưa kẹo đã an tâm gì? Không
biết trẻ con ăn kẹo dễ bị nghẹn sao? Cô còn cứ đưa kẹo cho trẻ con, tôi xem cô là
cố ý đấy, tôi nói cho cô biết chuyện này cô cũng phải chịu trách nhiệm!”
Tô Đào tức giận đến đỏ mặt, giọng nói cũng vút cao thêm mấy phần: “Làm cha mẹ
không biết trông nom con cái mình, xảy ra chuyện lại vội vàng tìm người đổ vạ!
Con nhà người lúc nãy khóc suýt nữa làm bay nóc toa tàu, cứ đòi ăn kẹo, tôi thấy
không đành lòng chia cho nó hai viên, vậy mà còn thành ra có tội sao?”
Người phụ nữ giường dưới như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nổi cáu, chống
nạnh, nước bọt văng tứ tung gào lên: “Ái chà chà! Giờ cô lại giả vờ làm người tốt
à? Nếu không phải cô giả nhân giả nghĩa chia kẹo thì làm sao xảy ra chuyện này?
Hơn nữa con tôi khóc đòi thì sao? Đứa trẻ nhà nào mà chẳng nghịch? Nó nghịch
là cô phải đưa sao? Cô đâu phải mẹ nó!”
Cái tài cãi chày cãi cối này tuyệt thật!
Tô Đào đôi mắt hạnh lạnh lẽo phóng ra ánh sắt, không hề né tránh trừng thẳng
lại: “Nhìn con trai người đói kẹo đến mức không từng được ăn kẹo, khó khăn lắm
mới xin được vài viên kẹo từ tôi, sao có thể đành lòng chia cho đứa trẻ khác?! Tôi
xem e rằng không phải hắn dỗ đứa trẻ kia ăn thứ gì bẩn thỉu vào rồi làm người ta
nghẹn chứ!”
“Cô nói bậy! Chính là viên kẹo của cô gây ra” Người phụ nữ giường dưới cố chấp
không nhận, một phái thái độ ngang ngược vô lý.
Lục Thành Châu lông mày chau lại, ánh mắt sắc bén phóng về phía người phụ
nữ: “Bạn tôi nói không sai, cổ họng đứa trẻ bốn năm tuổi ít nói cũng có thể chứa
được nửa ngón tay, viên kẹo ô mai mới bằng móng tay, căn bản không thể nào
làm nghẹn đứa trẻ”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nghe thấy lời này, người phụ nữ ôm con khóc lóc vừa nãy bỗng khựng lại, nhìn lại
đứa trẻ trong lòng mặt mày tím tái đã nhắm nghiền mắt, lập tức như ngòi pháo bị
châm, ném đứa trẻ lên giường Tô Đào, ngay tức khắc lao về phía người phụ nữ
giường dưới——
“Đều là con trai ngươi hại đấy! Rốt cuộc đã cho con tôi ăn thứ gì bẩn thỉu?!”
“Ngươi trả con cho tôi! Trả con tôi đây!”
“Đồ tiện nhân, ta giếc ngươi đây!”
Tiếng khóc khan đặc hoà lẫn sự điên cuồng và tuyệt vọng thấu xương, người phụ
nữ mắt đỏ ngầu, một tay túm lấy tóc người phụ nữ giường dưới, tay kia móng tay
hung hăng cào vào mặt đối phương, chân dưới vừa đá vừa đạp.
“A!” Người phụ nữ giường dưới trên mặt bị một vệt rát bỏng, đau đến nỗi thét lên,
tiếp theo da đầu lại truyền đến nỗi đau như bị xé toạc, vừa giãy dụa vừa gào thét,
“Đồ đàn bà điên, con trai ngươi nghẹn chết liên quan gì tới ta? Ngươi buông ta
ra! Buông tay ra!”
Hai người lăn xả vào nhau đánh nhau.
Vốn dĩ hành trình dài dằng dặc, mọi người chẳng có việc gì giếc thời gian, động
tĩnh lớn như vậy của hai người, cửa toa tàu sớm đã thu hút một đám xem náo
nhiệt, cả toa tàu sánh ngang với quảng trường hot search.
“Ái chà, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, cứu đứa trẻ là quan trọng trước đã!”
“Mau đến phòng tiếp viên tàu tìm nhân viên tàu, xem trên tàu có đồng chí nào là
bác sĩ có thể giúp cứu đứa trẻ này không”
lanh-lung-do-mat-tim-kiem/chuong-58-nguoi-nong-dan-va-con-ranhtml]
“Tôi là y tá, vừa nãy đã xem qua đứa trẻ này rồi, dị vật có thể lọt vào khí quản bên
trong cần phải mổ mới được, trên tàu này làm gì có điều kiện y tế đó, hơn nữa tàu
lại không thể dừng, chỉ có thể đợi ga tiếp theo xuống tàu đến bệnh viện gần nhất
cấp cứu, nhưng đợi tới lúc đó đứa trẻ e rằng đã không còn rồi”
“Chẳng trách mẹ đứa trẻ tức giận đến vậy, đây nếu là con trai tôi, tôi cũng phải
liều mạng với người ta thôi!”
Mọi người đều đồng cảm với người phụ nữ đánh người, không một ai ra khuyên
can, người phụ nữ giường dưới bị đối phương đè dưới thân, ái chà ái chà kêu
gào thảm thiết, “Đánh chết người rồi. ái chà. đánh chết người rồi”
Khuôn mặt cô ta trái một vệt phải một vệt vết đỏ chằng chịt, bị cào nát bấy, tóc
cũng bị giật tơi tả, da đầu còn bị nhổ trụi mất mấy mảng, lốm đốm như bệnh hói
đầu.
Đàn bà đánh nhau thôi, không động dao động súng, làm sao mà đánh chết
người được? Hành khách vây xem khoanh tay trước ngực cứ thế nhìn người
phụ nữ kia gào thét, căn bản chẳng ra tay giúp đỡ.
Người phụ nữ đánh người tuy trút được giận, nhưng nhìn thấy đứa trẻ mình
ném lên giường đã sắp ngừng thở, lập tức đau lòng muốn ngất đi.
“Ôi! Con của tôi!”
“Ai đó cứu con tôi với. tôi mang thai ba năm mới có một đứa thế này. đây là
lấy mạng tôi đây”
Người phụ nữ quỳ dưới đất vô vọng khóc than.
Hành khách vây xem lắc đầu thở dài theo, ái chà, đáng thương thật.
Tô Đào liếc nhìn đứa trẻ đã mặt mày tím tái, bố cô chính là bác sĩ, mà còn đúng
ngay khoa tiêu hóa, từ nhỏ đến lớn luôn nhắc nhở cô ăn uống không được vội, sợ
cô bị nghẹn.
Không chỉ vậy, còn cho cô xem rất nhiều video trẻ con bị nghẹn để cảnh báo cô,
dạy cô gặp tình huống này phải sơ cứu thế nào.
Nhờ vào việc bố cô bình thường không việc gì lại cho cô xem mấy video đó, Tô
Đào thấy đứa trẻ không thể phát ra tiếng, khó thở, sắp sửa vì thiếu oxy mà ngạt
thở, biểu hiện này hoàn toàn trùng khớp với triệu chứng tắc nghẽn nặng, có thể
dùng phương pháp sơ cứu Heimlich để cứu chữa.
Nhưng người phụ nữ giường dưới vừa nãy đã dạy cho cô một bài học rồi, nếu cô
cứu được đứa trẻ thì còn đỡ, nếu cứu không được, hôm nay cô coi như gặp vạ.
Nhưng nhìn thấy người phụ nữ quỳ dưới đất khẩn khoản van xin, vừa rồi người
phụ nữ giường dưới đổ vạ lên người mình, nhưng người phụ nữ này còn biết phải
trái, không theo người phụ nữ giường dưới cùng tới tìm phiền phức cô, nghĩ tới
đây, Tô Đào có chút dao động.
Cuối cùng vẫn không nỡ lòng đứng ra, nói với người phụ nữ dưới đất: “Tôi từng
theo một bác sĩ học qua một phương pháp sơ cứu, có lẽ có thể đẩy dị vật trong
đường thở của con trai chị ra ngoài, nhưng tôi cũng không có nắm chắc trăm
phần trăm”
Người phụ nữ nghe lời này, lập tức kích động nắm lấy tay Tô Đào: “Đồng chí đồng
chí, cô mau cứu con tôi, dù chỉ có một chút hy vọng tôi cũng phải thử một lần! Cô
mau cứu nó đi!”
Tô Đào tìm Lục Thành Châu lấy giấy bút, đưa cho người phụ nữ: “Tôi có thể cứu
con trai chị, nhưng chị phải viết một tờ cam kết trước mặt mọi người, bất kể con
trai chị trong quá trình cứu chữa xảy ra tình trạng gì, đều không liên quan đến tôi.
Chị vừa rồi cũng thấy rồi đấy, tôi chỉ là thấy đứa trẻ kia tội nghiệp cho vài viên
kẹo, kết quả nó gây họa, mẹ nó lại quay sang trách tôi. Tôi thực sự là bị làm cho
sợ rồi, nếu chị có thể chấp nhận điều kiện tôi đề ra, tôi sẽ thử”
Tô Đào còn tưởng người phụ nữ kia sẽ do dự một chút, không ngờ đối phương
lập tức cầm lấy giấy bút viết loạn xà ngầu, còn cắn nát ngón tay đóng một dấu
máu.
“Được rồi đồng chí, cô xem như thế có được không?” Mười mấy giây thời gian,
người phụ nữ đã đưa tờ giấy viết xong nhét vào tay Tô Đào.
Tô Đào liếc nhìn nội dung không có vấn đề, đưa tờ giấy cho Lục Thành Châu cất
giữ, sau đó bế đứa trẻ trên giường lên.