Các thôn dân tin phụng Sơn thần, nghe được lời nói của Thần Bà, đều hoảng
loạn.
“Làm sao bây giờ? Lúa nước trong nhà ta mới gieo xuống, sẽ không lại biến mất
chứ?”
Một thôn dân khác cũng khẩn trương đến phát run: “Không có hoa màu cả thôn sẽ
chết, Sơn thần còn thỉnh thoảng bắt người đi, người bị bắt đi, ngay cả hài cốt
cũng không tìm thấy, vạn nhất người tiếp theo bị bắt chính là ngươi và ta, này nên
làm cái gì bây giờ a?”
Người trong thôn bàn tán sôi nổi, đều ký thác hy vọng này lên người Thần Bà.
“Thần Bà, A Nguyên trở về, vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ, phía Sơn thần,
chúng ta nên giao phó như thế nào đây”
Người hỏi vấn đề này tên là Dương Thái, là tổ phụ của Dương Thất, cũng là
trưởng lão đức cao vọng trọng nhất Ninh Thần thôn, chín mươi tuổi, vẫn như cũ
sinh long hoạt hổ.
“Đúng vậy, Thần Bà người mau tính xem, chúng ta còn có biện pháp bù đắp nào
không? Chúng ta không thể chọc giận Sơn thần a”
Thần Bà giơ tay lên, bấm ngón tay tính toán, trầm giọng mở miệng.
“Biện pháp duy nhất, chính là đưa A Nguyên về Sơn thần miếu, chỉ là, quan phủ
đã can thiệp vào, vấn đề sinh hoạt của các ngươi, thì đi tìm quan phủ giải quyết
đi, lão thái bà ta cũng lực bất tòng tâm rồi”
Ninh Thần thôn rất lớn, người cũng rất đông, mấy trăm người toàn bộ quỳ dưới
chân Lưu huyện thừa, đen nghịt một mảng.
“Đại nhân, còn xin đại nhân ban cho thôn chúng ta một con đường sống đi, dê nhà
ta mất, có thể nghi ngờ là bị người trộm đi.
Nhưng mấy mẫu ruộng mạ non nhà ta, qua một đêm toàn bộ biến mất, không còn
một cọng, chuyện này quá mức quỷ dị, định là Sơn thần cảnh cáo”
Dương Thái nói xong, một người Ninh Thần thôn khác cũng gấp gáp mở lời.
“Đúng vậy, đậu nhà ta vừa gieo xuống, phát triển tốt như vậy, cũng toàn bộ biến
mất không thấy đâu”
“Lưu đại nhân, Sơn thần nổi giận là sẽ chết người, ngươi nói ngươi muốn đòi
công đạo cho người chết Lương Phương, vậy thì tới đòi ta đây.
Chuyện Lương Phương chết, là ta chủ trì nàng gả cho Sơn thần, nàng gả đi rồi,
thôn chúng ta quả nhiên liền trải qua mấy năm ngày lành.
Ngươi cứ đưa ta đến công đường, muốn giếc muốn xẻo đều được, ta đã chín
mươi tuổi, cũng sống đủ rồi”
Lưu huyện thừa nâng Dương Thái đã chín mươi tuổi dậy, tuổi tác lớn như vậy,
sớm đã nằm ngoài phạm vi luật pháp, ai dám động đến lão nhân như thế.
“Lão nhân gia, ngươi trước đứng lên đi”
Dương Thái không chịu đứng dậy, người cả thôn cũng không dám đứng, bọn họ
giống như bức cung mà ép buộc Lưu huyện thừa.
“Đại nhân, nếu không hầu hạ Sơn thần cho tốt, chúng ta mặc kệ trốn tới nơi nào,
đều sẽ mất mạng, còn xin đại nhân đừng làm khó chúng ta”
Ngươi một câu ta một lời, Lưu huyện thừa là phụ mẫu quan, chẳng lẽ thật sự
muốn nhìn đám người này cứ thế làm loạn sao?
Nếu xử lý không tốt, chức huyện thừa này của hắn cũng không cần làm nữa.
Thấy Lưu huyện thừa bị mọi người ép đến mức không nói nên lời, Dương Thái
quay đầu lại hỏi A Nguyên.
“A Nguyên, ngươi từ nhỏ đã sống ở Ninh Thần thôn, ngươi chính trực thiện
lương, chẳng lẽ thật sự cam tâm nhìn người cả thôn chúng ta, toàn bộ đều phải
chết sao?
Ngươi còn có A Bà của ngươi ở đây, nàng đã chăm sóc ngươi cả đời, nếu nàng bị
Sơn thần bắt đi, ngươi có đành lòng không?
Thôn chúng ta, có bạn chơi từ nhỏ của ngươi, có bạn bè, người thân của ngươi,
ngươi thật sự muốn nhìn chúng ta từng người một đi chết sao?
Sơn thần thích ngươi, hắn muốn cưới ngươi, nếu ngươi trốn, cho dù ngươi có ở
bên Nhiếp Minh Hiên, người đầu tiên Sơn thần có khả năng đến đòi mạng, chính
là Nhiếp Minh Hiên.
Lẽ nào ngươi cũng muốn hại chết Nhiếp Minh Hiên sao? Hắn mới mười chín
tuổi thôi, hắn chính là người đối với ngươi tốt nhất trong toàn thôn đó”
giang-son/chuong-69-sat-thanhtml]
“A Nguyên, cầu ngươi cứu cứu chúng ta đi, chờ kiếp sau, chúng ta nhất định làm
trâu làm ngựa cho ngươi”
Những người này nói ra những lời lẽ sắc như lưỡi dao, tất cả đều muốn lấy mạng
A Nguyên.
Nhiếp Minh Hiên che chở A Nguyên bên người, ánh mắt trừng những người trong
thôn.
“Các ngươi có ý tứ gì, cái gì gọi là Sơn thần sẽ không bỏ qua các ngươi, ta nói
cho các ngươi biết, chỉ cần ta Nhiếp Minh Hiên còn tồn tại một ngày, ta liền không
cho phép các ngươi thương tổn A Nguyên, cho dù phải rời khỏi Ninh Thần thôn
này, ta cũng cam tâm tình nguyện”
“Nhiếp Minh Hiên, câm miệng!”
Nhiếp Thương giận dữ quát Nhiếp Minh Hiên, lời đại nghịch bất đạo như vậy, hắn
cũng dám nói ra.
“Cha, người nên câm miệng là người, chuyện của A Nguyên, lát nữa ta sẽ tìm
người tính sổ”
Nhiếp Thương bị con trai chặn họng đến á khẩu không lời nào để nói, vốn dĩ ông
ta đã đồng ý với Nhiếp Minh Hiên, chỉ cần thi đậu tú tài, liền đồng ý đi đến nhà A
Nguyên cầu hôn.
Nhưng ai ngờ, sau đó người trong thôn lại nói bát tự của A Nguyên hợp với Sơn
thần, Sơn thần cưới vợ, chỉ có thể là A Nguyên.
Ông ta là thôn trưởng, thật sự bị ép đến không còn cách nào, mới đồng ý đề nghị
này.
A Nguyên thiện lương, nhưng nàng cũng không phải là người đại nghĩa lẫm nhiên
đến vậy. Nàng đẩy tay Nhiếp Minh Hiên ra, đi đến trước mặt những thôn dân đang
quỳ lạy kia, ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
“Các ngươi không cần phải đẩy ta lên cao như thế, các ngươi muốn sống, ta cũng
muốn sống. Mạng sống của ta là do cha mẹ ta ban cho, ta tốt như vậy, dựa vào
cái gì phải vì các ngươi mà hy sinh.
Ông trời đã không cho ta chết, ta tự nhiên phải hưởng phúc, ta còn muốn dẫn
theo A Bà ta cùng nhau hưởng phúc”
A Nguyên vừa nói những lời này, vừa quay đầu nhìn về phía Mộ Chiêu Dã. Nàng
chưa từng gặp qua một nữ tử nào vừa có dũng khí vừa có mưu trí như Mộ Chiêu
Dã.
Cũng chính là lời an ủi của Mộ Chiêu Dã đêm qua, đã giúp nàng nhận ra không ai
có thể chi phối sinh tử của chính mình.
Mộ Chiêu Dã bước tới, vỗ vai A Nguyên.
“Không sai, sự thiện lương của A Nguyên không phải là điểm yếu để các ngươi
nắm thóp nàng. Các ngươi mở miệng ngậm miệng đều nói Sơn thần sẽ đối đãi với
các ngươi thế này, thế nọ.
Lại là phá hoại hoa màu, lại là trộm gia súc của nhà các ngươi, còn sẽ giếc
người, loại này tính là Sơn thần gì, đây không phải ác ma sao?
Trong ấn tượng của ta, bất kể là vị thần nào, đều là bảo hộ bách tính mới được
gọi là thần, Sơn thần của các ngươi ngày ngày ức hiếp những nông dân tay
không tấc sắt như các ngươi, đây là Sát thần chứ gì”
Vị Sơn thần vốn được người đời tôn kính, nay bị Mộ Chiêu Dã nói một câu như
vậy, toàn thể người dân Ninh Thần Thôn đều ngẩn ngơ. Họ tin thờ Sơn thần đã
nhiều năm, vẫn luôn tin rằng Sơn thần là vị thần tốt.
Nhưng những năm gần đây, dường như Sơn thần lại luôn trêu chọc họ.
“Hồ ngôn loạn ngữ! Sơn thần há là kẻ ngoại lai như ngươi có thể mạo phạm sao?
Nếu Sơn thần là thần ác, tổ tiên trong thôn đã chẳng phụng sự” Giọng điệu của
Thần Bà rõ ràng đã phẫn nộ, và nàng ta không ngừng kích động dân làng tấn
công Lưu Huyện thừa, cùng với Mộ Chiêu Dã và những người khác.
“Hỡi các vị phụ lão, hương thân! Ta là thủ thần nhân của thôn, ta không thể tính
sai được. Nếu các ngươi không muốn bị buộc rời khỏi Ninh Thần Thôn, hãy mau
đuổi hết những kẻ cản trở này đi!”
Những người mà Thần Bà nhắc đến không chỉ có Mộ Chiêu Dã và Bùi Thận Tu,
mà còn bao gồm cả Lưu Huyện thừa.
“Ta xem ai dám? Bản quan là Huyện thừa Giang huyện, có văn thư điều tra của
Huyện lệnh ở đây. Đất đai khắp thiên hạ, không chỗ nào không phải vương thổ.
Các ngươi chống lại văn thư điều tra của Huyện lệnh chính là đối đầu với triều
đình. Đừng nói Sơn thần không cho các ngươi cày cấy, trước tiên triều đình sẽ
không cho phép các ngươi gieo trồng”
Lưu Huyện thừa làm nhiều việc như vậy là để dụ kẻ đứng sau chuyện Sơn thần ra
mặt, và Thần Bà này rõ ràng là kẻ luôn kiên quyết đứng về phía Sơn thần.
“Hơn nữa, Mộ Chiêu Dã cùng phu quân của nàng là do bản quan mời đến để hỗ
trợ điều tra. Các ngươi bất kính với họ chính là bất kính với bản quan”
Vốn dĩ Dương Thất và những người khác còn muốn lên tiếng, trước hết là đuổi
Mộ Chiêu Dã và đám tù phạm lưu đày này đi.
Nhưng Lưu Huyện thừa đã nói như vậy, họ không dám mở lời nữa. Sơn thần họ
không dám đắc tội, mà triều đình cũng không dám đắc tội.